Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2887 - Chương 2887: Tiêu Khiển

Chương 2887: Tiêu Khiển

Đúng như vậy, hiện tại hắn vẫn chưa thể tham gia trận chiến ở cấp đội trưởng.

"Đã chốt xong số người, còn chờ gì nữa.

Đi thôi, lãng phí thêm một phút thôi thì đối phương cũng có thể chạy thoát."

Hà Nhân Nhi thúc giục.

"Mọi người đừng chống lại quỷ vực của tôi, tôi dẫn mọi người đi."

Lúc này, Dương Gian mở quỷ nhãn, không nói lời nào.

Sau đó, ánh sáng đỏ bao trùm bầu trời, tám đội trưởng của đại tổng bộ biến mất ngay trước mắt, hướng thẳng tới thành phố Đại Đông.

"Hy vọng mọi thứ đều ổn."

Nhìn thấy cảnh này, Tào Duyên Hoa chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng.

Hiện tại tổng bộ không thể chịu được sự dày vò, khó khăn lắm mới tập hợp được mười hai đội trưởng, chọn lựa đội trưởng chấp pháp, tình hình cũng ổn định trở lại.

Nếu chuyến đi này làm thiệt hại một số người, trái tim của hắn cũng rỉ máu mất.

Nhưng những thứ liên quan đến quỷ họa phải được quản lý.

Một khi quỷ họa mất kiểm soát, nó sẽ ảnh hưởng đến nhiều hơn, không phải chỉ là một vài thành phố.

"Tại sao anh lại ở lại?"

Vào lúc này, Vương Sát Linh đột nhiên nhìn Lâm Bắc đang ở bên cạnh mình.

Lâm Bắc cười:

"Không có gì, chỉ là tôi muốn tán gẫu với anh, hơn nữa tôi có lòng tin với Dương Gian."

Tại thành phố Đại Hán, một cô gái mặc váy dài, bóng dáng thướt tha, khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết đang đi trên đường.

Trên tay cô gái cầm một túi thức ăn và một túi khác đựng các loại sách, cô ấy đi về phía khu chung cư Lạn Vĩ Lâu.

Lạn Vĩ Lâu đã tọa lạc trên con phố sầm uất này rất nhiều năm rồi, mãi đến mấy tháng gần đây mới có người nào đó tiếp quản, xây tường rào, lập chốt an ninh để bảo vệ nơi này.

Người dân ở gần đây nghĩ rằng cuối cùng khu chung cư Lạn Vĩ Lâu này cũng khởi công lại, nhưng kết quả họ chỉ dọn dẹp rác, cắt cỏ dại, làm vệ sinh sợ sài bên ngoài Lạn Vĩ Lâu, rồi tiếp tục vứt đó không thèm để ý.

Sự xuất hiện của Hà Nguyệt Liên đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường, họ rất ngạc nhiên vì chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.

Ngay sau đó, Hà Nguyệt Liên đi qua chốt an ninh, bước qua cửa lớn, đi vào khu chung cư Lạn Vĩ Lâu một lần nữa.

Lúc cô vừa đi vào, mọi thứ ở trước mắt lập tức thay đổi trở nên rất kỳ lạ.

Cảnh vật xung quanh đột nhiên biến mất, bầu trời chợt xám xịt, một khu chung cư kiểu dáng hiện đại đứng sừng sững ngay trước mặt, bên cạnh đó còn có ánh đèn nề ông nhấp nháy trông vô cùng quỷ dị.

"Mua đồ rồi hả?"

Trong đại sảnh ở tầng một của khu chung cư, Tôn Thụy chống gậy bước đi khập khiễng.

Tuy nhiên, khi hắn đi tới trước cửa thì dừng lại, không bước ra khỏi cánh cửa lớn.

"Anh muốn mua thứ gì cũng gọi tôi.

Tôi có cảm giác mình đã trở thành người giao hàng của anh luôn rồi.

Anh là người phụ trách của thành phố Đại Hán mà không có nổi một người cấp dưới sao?"

Hà Nguyệt Liên đặt đồ xuống.

Hóa ra hai túi lớn đựng đồ này là mua giúp Tôn Thụy.

"Ai mua cũng vậy thôi.

Nhưng cô muốn ở trong khu chung cư của tôi thì phải trả giá một chút chứ! Cho cô chạy việc vặt mua ít đồ đã xem như cô được hời rồi."

Tôn Thụy nói xong rồi mặc kệ, tự mình xách đồ đi đến ghế số pha ở bên cạnh ngồi xuống.

Hà Nguyệt Liên hỏi: "Nói như vậy là coi như tôi trả tiền phòng rồi đúng không?"

"Cô có thể hiểu như thế.

Nếu cô không muốn ở chỗ này thì có thể rời đi, không ai ngăn cản cô."

Tôn Thụy nói xong liền lục tìm một cái hộp ở trong túi, sau đó hắn lập tức nở nụ cười khi thấy bên trong có một cái máy chơi game.

Khoảng thời gian ở đây rất nhàm chán, hắn xem ti vi, đọc sách, bây giờ còn thử chơi game, nếu hắn không làm gì để giết thời gian, dù sớm hay muộn hắn cũng sẽ điên mất.

"Tôi về phòng đây"

Hà Nguyệt Liên nói một câu, sau đó cô đi về phía căn phòng số một trăm linh một ở tầng một.

Dù nơi này có vẻ hoành tráng và lộng lẫy, nhưng khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị.

Tuy nhiên, cô đã sống ở đây được vài ngày nên dần quen rồi, vả lại cũng chấp nhận được một số việc khác thường ở đây.

Hà Nguyệt Liên hiểu rõ mình nhất định phải làm quen với mấy chuyện này.

Khu chung cư yên tĩnh trở lại.

Lúc này, Tôn Thụy đang ngồi trên sô pha nghiêm túc chơi máy chơi game cầm tay mới mua.

Lẽ ra ngày hôm nay sẽ trôi qua như vậy, nhưng sau một lúc lâu, một con đường nhỏ không thấy điểm cuối đột nhiên xuất hiện trong thế giới mờ ảo bên ngoài đại sảnh.

Không biết con đường không có điểm cuối này kéo dài đến nơi nào, trên đó chợt có thêm mấy bóng người.

Lúc đầu, mấy bóng người này còn ở rất xa, nhưng theo thời gian trôi qua, mấy bóng dáng này nhanh chóng đến gần.

Chỉ sau mấy phút, mấy bóng người đã xuất hiện bên ngoài cửa lớn.

"Tống Tân Hải đã chết rồi, đến bây giờ Vương Hàm vẫn còn hôn mê bất tỉnh, có khả năng cao không thể sống sót.

Mấy người đội trưởng của tổng bộ có thực lực vượt xa tưởng tượng của chúng ta, nếu không phải dùng quỷ họa để khắc chế Dương Gian, chúng ta có thể đã bị chặt đứt đường lui rồi."

Một giọng nói vang lên bên ngoài cửa lớn.

"Sự kiện linh dị đã xảy ra mấy năm, các đội trưởng do tổng bộ tuyển chọn từ đám ngự quỷ nhân trên toàn quốc, nên thực lực mạnh là chuyện thường thôi.

Hơn nữa, làm chuyện lớn không thể tránh khỏi hy sinh, nhưng tôi tin rằng sự hy sinh của họ là đáng giá."

Một giọng nói khác đáp lời.

Bình Luận (0)
Comment