Dương Gian bước nhanh về phía thi thể của Tôn Thụy, hắn dứt khoát dùng trường thương nứt đóng đinh thi thể vào tường, tránh cho cơ thể Tôn Thị xuất hiện thứ gì khác thường.
Rất nhanh sau đó, những mối nguy hiểm trong đại sảnh đã được xử lý sạch, một vài lệ quỷ đang ẩn nấp bị phát hiện, các đội trưởng lập tức giam giữ chúng lại.
Mặc dù lệ quỷ rất nguy hiểm, nhưng chúng vẫn chưa đủ sức để đối đầu với sự hợp tác của tám vị đội trưởng.
Thời gian dần trôi qua, mọi người đều tìm đầu của Tổn Thụy nhưng đáng tiếc chẳng thu hoạch được gì.
Tuy nhiên, giọng nói của Chu Đăng bỗng vang lên ngay lúc này: "Tìm thấy rồi! Tôi tìm thấy một cái đầu, không biết đây có phải là đầu của Tôn Thụy không?"
Hắn ta chợt biến mất một lúc trong khi đang tìm kiếm, không biết hắn đã đi đầu nhưng khi quay lại trên tay đã cầm theo một cái đầu người.
Chỉ có điều, trên cái đầu này dán đầy giấy màu đen, những tờ giấy này bao bọc cả cái đầu.
"Để tôi xem thử."
Dương Gian lập tức bước tới.
Chu Đăng nói: "Đội trưởng Dương, cậu có nghĩ đây là đầu của Tôn Thụy không? Nó bị bọc kín thế này, chúng ta không thể nhìn ra."
Dương Gian nhìn chằm chằm mấy tờ giấy đen kia.
Loại giấy này rất giống giấy viết thư trong bưu cục quỷ, trước đây hắn đã nhìn thấy thứ đó lúc xử lý bưu cục quỷ, nhưng loại giấy viết thư màu đen này có dính dáng tới Điền Hiểu Nguyệt, người thứ hai từng giữ chức quản lý bưu cục quỷ.
Hắn cầm lấy cái đầu không hề do dự, bàn tay quỷ màu đen lập tức thò ra xé lớp giấy đen đang bao bọc ngoài cái đầu.
Khi lớp giấy đen được bóc ra, mặt mũi của Tôn Thụy dần lộ ra trước mắt mọi người.
Có vẻ loại giấy đen này chứa sức mạnh linh dị nào đó, nó phong ấn mọi thứ của Tôn Thụy, nhưng bây giờ phong ấn đó đã mất tác dụng Đến lúc chỉ còn mỗi cái đầu, Tôn Thụy lập tức mở mắt ra và tỉnh lại.
"Dương Gian?"
Tôn Thụy không cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy Dương Gian ở đây, hắn lập tức hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi đã bị phong ấn bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm, chưa đến nửa tiếng.
Tôi đuổi theo Trương Tiện Quang nên đến đây, anh ta cùng lắm cũng chỉ có nửa giờ để ra tay mà thôi."
Dương Gian nói.
"Hóa ra là như vậy."
Tôn Thụy lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Tôi còn nghĩ đã qua lâu lắm rồi."
"Khoan nói mấy chuyện này, tôi mang đầu của anh ghép lại cơ thể trước đã."
Dương Gian cầm theo đầu của Tôn Thụy đi đến bên cạnh cơ thể của hắn.
Lúc này quỷ ảnh sau lưng từ từ đứng dậy, nó nhận cái đầu trong tay Dương Gian rồi để lại trên thi thể không đầu đang bị ghim trên vách tường.
Quỷ ảnh vừa ghép đầu xong đã có tác dụng ngay lập tức.
Sau khi cái đầu được đặt vào thì khớp đến mức hoàn hảo, trên người như chưa từng xuất hiện vết thương nào.
Làm xong mọi chuyện, lúc này Dương Gian mới nhổ cây đinh đóng quan tài ra khỏi thi thể.
Tôn Thụy lập tức hồi phục lại.
"Lần này thật sự rất mất mặt, tôi đã không giúp gì cho mọi người mà còn gây thêm phiền phức nữa."
Tôn Thụy thở dài nói.
Hắn thật sự rất xấu hổ khi thấy nhiều người đến giúp mình như vậy.
"Khôi phục nơi này trước đã rồi nói sau."
Dương Gian nói.
"Được."
Tôn Thụy gật đầu.
Một lúc sau, đèn trong căn hộ tối tăm sáng bừng lên, sau đó cánh cửa xuất hiện trên tường lúc này bị đóng sầm lại, rồi nhanh chóng biến mất.
Tất cả lệ quỷ đang lang thang trong tầng đã bị cưỡng ép đi vào chỗ sâu trong tòa chung cư, sau này không thể trồi lên được nữa.
Chỉ trong vài phút, mọi thứ ở đây đã khôi phục lại như ban đầu.
"Đây là năng lực của người quản lý à? Đúng là khó tin.
Chẳng qua tôi muốn biết chính là nếu anh có thể điều khiển tất cả mọi thứ ở đây, vậy sao anh lại thua thảm như thế?"
Chu Đăng cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy tình huống vừa rồi, nhưng sau đó hắn lại thắc mắc nhìn sang Tôn Thụy.
"Người anh em à, đừng nói lại mấy chuyện mất mặt như thế nữa.
Ở đây có nhiều người như vậy, cho tôi một chút mặt mũi chứ!"
Tôn Thụy nói.
Chu Đăng đáp: "Vậy được rồi, anh không ngại nếu tôi đến khu vực gần đây thăm dò chứ?"
"Không ngại.
Cậu có thể đến đây ngồi chơi bất cứ khi nào rảnh rỗi."
Tôn Thụy nói.
"Tôn Thụy, Trương Tiện Quang đâu rồi?"
Lý Quân thấy mọi chuyện đã lắng lại, hắn lập tức bước tới hỏi rõ tình huống.
Những đội trưởng khác thấy tình huống ở đây đã tốt hơn, không bận rộn nữa mà cùng tụ lại.
"Mọi người ngồi xuống trước đi, tôi sẽ từ từ kể lại."
Tôn Thụy nói, sau đó ra hiệu cho mọi người ngồi xuống sô pha.
Ngay sau đó, mặt đất lõm xuống, mấy chiếc số pha mọc lên, xuất hiện trước mặt mọi người.
"Tình huống rất khẩn cấp, không cần lãng phí thời gian."
Hà Ngân Nhi thúc giục một câu: "Anh đừng lề mề nữa."
"Cách đây không lâu, Trương Tiện Quang dẫn theo ba người xông vào bưu cục quỷ.
Lúc đầu tôi còn tưởng họ là người đưa tin ở tầng năm của bưu cục quỷ còn sót lại, nhưng sau khi tôi nhận ra Trương Tiện Quang mới bắt đầu cảnh giác.
Ban đầu tôi còn muốn giam họ trong bưu cục quỷ, kết quả vừa cạch mặt nhau thì đầu của tôi đã bị chém rớt."
Tôn Thụy thở dài và nói: "Sau đó anh ta dẫn theo Hà Nguyệt Liên, và đánh lùi Điền Hiểu Nguyệt.
Tôi không có sức để ngăn cản, chỉ có thể bị anh ta dùng giấy đen của Điền Hiểu Nguyệt phong ấn nhận thức, khiến tôi chìm vào giấc ngủ sâu, rồi giấu tối ở nơi nào đó trong khu chung cư.
Tôi không biết sau đó đã xảy ra những chuyện gì nữa, nhưng có lẽ bưu cục quỷ không giam cầm được Trương Tiện Quang, chắc bây giờ anh ta đã đi rồi."