"Anh ta còn ở trong bưu cục quỷ, bút của tôi chưa từng sai."
Lục Chí Văn hơi mở miệng, giọng nói liên tục phát ra.
Tôn Thụy nói: "Đó là Trương Tiện Quang trong bức tranh.
Trước đây anh ta từng là người đưa tin trong bưu cục quỷ.
Mỗi người từng đưa tin sẽ để lại một bức tranh vẽ chính mình trong bưu cục quỷ sau lần chuyển bức thư cuối cùng.
Người trong tranh sẽ luôn lưu lại vào thời điểm đó, và chỉ có thể tồn tại trong thế giới của bức tranh mà thôi, không có cách nào xuất hiện trong hiện thực."
"Vì thế Trương Tiện Quang ở hiện thực mới thật sự là Trương Tiện Quang, trong tranh chỉ có bản ghi lại khi anh ta là người đưa tin mà thôi."
"Hóa ra là như thế."
Lục Chí Văn khẽ gật đầu.
Dương Gian hỏi: "Hà Nguyệt Liên vẫn luôn ở đây à?"
Lần trước hắn để Hà Nguyệt Liên đến đây tìm Tôn Thụy, không ngờ lần này lại đụng phải Trương Tiện Quang, chuyện này trùng hợp quá rồi.
Tôn Thụy nói: "Xin lỗi, tôi không có cách nào bảo vệ cô ấy trong tình huống đó.
Bây giờ cả Hà Nguyệt Liên và quỷ họa đều nằm trong tay Trương Tiện Quang, hầu như anh ta đã làm xong những chuyện cần phải làm, chuyện xảy ra tiếp theo mới là điều tôi lo lắng nhất."
Dương Gian nhíu mày.
Hắn cảm thấy Trương Tiện Quang thật sự quá suôn sẻ.
Dường như mọi chuyện đều diễn ra theo đúng kế hoạch của hắn ta.
"Ta muốn gặp mặt Trương Tiện Quang trong bức tranh."
Dương Gian nói.
"Chuyện này không thành vấn đề."
Tôn Thụy gật đầu, nói.
Hà Ngân Nhi nói: "Tình hình ở đây đã ổn định rồi, bây giờ chúng ta nên đuổi theo hung thủ mới đúng.
Anh ta tới thành phố Đại Hán chưa lâu, nên chắc chắn còn ở gần đây, chúng ta nhanh chóng đuổi theo sẽ bắt kịp anh ta thôi."
"Không có tác dụng đâu! Nếu chúng ta không hiểu được Trương Tiện Quang muốn làm gì thì không thể ngăn anh ta lại, anh ta sẽ luôn đi trước chúng ta một bước."
Dương Gian nói.
"Dương Gian nói đúng, có lẽ chúng ta cần nói chuyện với Trương Tiện Quang ở quá khứ sẽ biết được anh ta muốn làm gì, như thế mới vượt lên trước và ngăn cản được anh ta.
Nếu không chúng ta luôn đuổi theo ở phía sau, chỉ làm ra những chuyện vô ích."
Liễu Tam đi tới rồi nói: "Anh không thể nóng vội như thế, nếu như đối thủ lợi dụng điểm này để mai phục, khi chúng ta lọt lưới sẽ rất dễ bị tổn thất."
Hà Ngân Nhi nói: "Nhưng tiếp tục kéo dài thì người ta đã chạy mất rồi."
"Nếu đã tới rồi thì quan tâm gì chút thời gian ngắn này.
Chúng ta hãy nghe thử Trương Tiện Quang trong bức tranh nói thế nào."
Vệ Cảnh nói với vẻ mặt cứng đờ.
"Các người đã nói thế, vậy tôi rút lại ý kiến vừa rồi."
Hà Ngân Nhi không tranh chấp làm gì, cô lựa chọn nhượng bộ.
Ngay sau đó, Tôn Thụy mang tới một bức tranh sơn dầu.
Bức tranh này rất lớn, trong tranh vẽ một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn trông rất lịch sự.
Dương Gian không do dự, lập tức bước về phía bức tranh.
Hắn vừa tiếp xúc với bức tranh, cả người đã lọt vào trong đó, trở thành một người trong bức tranh sơn dầu.
"Thứ này tương tự như quỷ họa."
Lý Quân quan sát rồi nói.
"Chúng ta cũng vào xem một chút."
Liễu Tam tò mò, hắn muốn tìm hiểu nguyên nhân.
Những người khác cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Trương Tiện Quang là ai, nên mọi người đi theo Dương Gian và Liễu Tam vào trong bức tranh.
Tuy nhiên, Chu Đăng không vào theo, không biết hắn đã đến nơi nào mà không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trong bức tranh là tầng năm ở một tòa nhà quỷ dị.
Nơi này là bưu cục quỷ trong bức tranh.
"Dương Gian tới rồi à?"
Dương Gian vừa vào trong đã thu hút sự chú ý của nhiều người trong bức tranh.
Đây không phải là người sống, họ là người đưa tin ở tầng năm vào lúc trước, tất cả ký ức của họ được lưu giữ lại đây sau khi đưa xong bức thư cuối cùng.
Họ cũng có sức mạnh linh dị, nhưng không cao bằng lúc còn sống mà thôi.
"Tôi đến tìm Trương Tiện Quang."
Hắn nói thẳng vào vấn đề.
"Anh ta ở đây."
Vài người trong bức tranh chỉ hướng cách đó không xa.
Trương Tiện Quang đứng ở nơi đó, hắn có chút tò mò nhìn về phía này.
Dương Gian bước tới: "Anh đã gây ra chuyện rất lớn trong thế giới thực, người đó cướp quỷ họa, đưa Hà Nguyệt Liên đi, giết chết một người phụ trách... Tôi muốn hỏi anh, anh thật sự không biết anh ta muốn làm gì sao?"
"Giỏi quá ha! Trương Tiện Quang, cậu thật sự dám náo loạn, giết người phụ trách thành phố à, cậu muốn tạo phản có phải không?"
Một người lớn tuổi ngạc nhiên nhìn hắn, lên tiếng hỏi.
"Hèn gì anh chưa biến mất, hóa ra ở bên ngoài anh vẫn còn sống.
Thật phục anh đấy."
Có người ngưỡng mộ nói.
"Chỉ gây thêm phiền phức cho thế hệ sau! Trương Tiện Quang, anh nên chế sớm một chút thì tốt hơn"
Cũng có người lạnh lùng hừ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng.
Các đội trưởng khác cũng xuất hiện, họ nhìn chằm chằm Trương Tiện Quang giống như Dương Gian, mong nhận được câu trả lời của hắn.
"Lại là vấn đề này à"
Trương Tiện Quang trong bức tranh thở dài, nói: "Lần trước tôi đã trả lời rồi, mọi thứ về tôi đều dừng lại vào lúc tôi rời khỏi bưu cục quỷ.
Tôi hoàn toàn không biết sau đó anh ta đã trải qua những gì và muốn làm gì.
Nói thật, tôi rất muốn phối hợp với cậu, nhưng những gì tôi làm được thật sự có hạn.
Dù sao thì thời gian có thể thay đổi một con người, đúng không?"