"Dương Hiếu, cha nghĩ thế nào?"
Dương Gian nhìn sang một người khác.
Lúc này, một người bước ra khỏi góc khuất.
Người này giống Dương Gian đến bảy tám phần, thoạt nhìn còn tưởng là cùng một người.
"Dương Giang? Không, không phải cậu ấy, chỉ giống nhau thôi."
Liễu Tam cảm thấy rất kinh ngạc.
"Dương Hiếu? Đây là một cái tên giả mà thôi, thân phận thật sự của ông ta chính là cha của Dương Gian."
Lục Chí Văn nói tiếp: "Trong hồ sơ, cha của Dương Gian tên là Dương Hiếu Thiên, mẹ tên là Trương Phấn, nguyên quán ở thành phố Đại Xương, thị trấn Dương, thôn Mai Sơn.
Tuy nhiên, cha của Dương Gian đã chết mấy chục năm, chết vì tai nạn xe cộ.
Dương Hiếu ở đây chỉ là một bản sao linh dị do cha của cậu ấy để lại lúc còn sống giống như Trương Tiện Quang."
"Hóa ra là thế."
Những người khác lập tức hiểu rõ, cũng vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ trước đây cha của Dương Gian cũng là ngự quỷ nhân, và cũng bị cuốn vào sự kiện linh dị.
"Tại sao con nghĩ rằng cha biết chuyện gì?"
Dương Hiếu hỏi.
Dương Gian nói: "Trực giác."
"Trực giác à? Được thôi, vậy dựa vào sự hiểu biết của cha về cậu ta, nếu cậu ta muốn làm một việc lớn, cậu ta nhất định sẽ đến nơi bắt đầu cơn ác mộng trước đây.
Việc này vừa thể hiện quyết tâm, vừa cắt đứt quá khứ."
Dương Hiếu thong thả nói.
"Không cần biết Trương Tiện Quang muốn làm gì, cha đoán chắc cậu ta sẽ bắt đầu từ thị trấn Song Kiều"
"Thị trấn Song Kiều? Quê nhà của anh à?"
Dương Gian nhìn về phía Trương Tiện Quang.
Trương Tiện Quang trong bức tranh gật đầu: "Hoàn toàn chính xác, nơi đó là quê nhà của tôi, nhưng tôi chưa từng nhắc đến chuyện này.
Dương Hiếu, làm sao ông biết?"
Dương Hiếu chỉ nói: "Nói mớ là thói quen không tốt."
"Hóa ra là thế, sức mạnh linh dị của ông đã từng quấy nhiễu đến tôi à?"
Trương Tiện Quang cười khổ nói: "Ở thị trấn Song Kiều có một trường tư thục bị bỏ hoang, không biết bây giờ nó còn không, các người có thể đến đó nhìn xem.
Tôi đã từng học ở đó, có lẽ sẽ cung cấp chút manh mối cho mọi người."
Dương Gian nheo mắt nhìn hắn thật sâu: "Hy vọng anh thật sự phối hợp với chúng tôi, mà không phải cố ý che giấu."
"Tôi không có gì phải giấu giếm cả."
Trương Tiện Quang trong bức tranh nói chân thành.
"Bây giờ chúng ta lập tức đến thị trấn Song Kiều để chặn giết anh ta."
Lý Quân nói.
Dương Gian gật đầu, không dài dòng nữa, lập tức xoay người chuẩn bị rời khỏi.
"Chờ một chút."
Trương Tiện Quang trong bức tranh đột nhiên nhắc nhở:
"Trước kia tôi từng quen vài ngự quỷ nhân, nếu các người muốn đối phó anh ta, hãy cẩn thận mấy người trợ giúp rất lợi hại ở cạnh anh ta.
Tôi không dám khẳng định những người đó còn sống đến bây giờ hay không, nhưng mọi người phải thật cẩn thận với một vài người, họ là Tống Tân Hải, Niếp Anh Bằng, Trương Tiện và Trần Kiều Dương."
"Được, tôi biết rồi."
Dương Gian gật đầu.
---- "Đến Trấn Song Kiều giết Trương Tiện Quang, lấy lại quỷ họa và kết thúc triệt để chuyện này."
Dương Gian bước ra khỏi thế giới tranh sơn dầu, thái độ của hắn rất kiên quyết, mang theo sát khí.
Các đội trưởng khác cũng lần lượt bước ra từ thế giới tranh sơn dầu.
Họ biết rõ tiền căn hậu quả, cũng như hiểu quá khứ của Trương Tiện Quang, họ quyết tâm diệt trừ một kẻ nguy hiểm như vậy.
"Trấn Song Kiều cách đây không xa.
Nếu sử dụng quỷ vực, chúng ta có thể đến đó trong vòng một phút."
Liễu Tam nói.
"Mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi, chuyện này có thể kết thúc trong vòng một giờ nữa, tôi phải trở về thành phố Đại Nguyên trước khi trời tối."
Lúc này Hà Ngân Nhi hơi mất kiên nhẫn.
Cô cảm thấy Dương Gian đã kéo dài thời gian quá nhiều, chuyện này vốn dĩ có thể được giải quyết nhanh hơn.
"Chu Đăng đâu rồi? Hắn lại chạy đi đâu rồi?"
Khi Dương Gian chuẩn bị xuất phát, hắn phát hiện trong đội còn thiếu một người.
"Hắn đang lang thang trên tầng năm."
Tôn Thụy chống gậy nói.
"Gọi hắn xuống, đã đến lúc phải đi rồi."
Dương Gian nói.
Tôn Thụy gật đầu.
Chu Đăng đang ở tầng năm đột nhiên bay lên không trung, cả người bị nhấc lên và ngã xuống.
"Bang!"
Chu Đăng rơi vào đại sảnh tầng một, hắn vội vàng lật người, sau đó nhìn trái nhìn phải, phát hiện những người khác đều đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Chào... Xin chào mọi người."
Dương Gian nhìn hắn chằm chằm và nói: “Cậu đang cầm gì trên tay vậy?"
“Cái này sao? Không có gì đâu, tôi tiện tay nhặt nó ở tầng năm"
Chu Đăng vội vàng giấu bảo bối trong tay đi.
"Thôi, đi thôi."
Dương Gian không quan tâm lắm, nhưng thứ trên tay Chu Đăng quả thực rất quen thuộc.
Hình như trước đây hắn đã nhìn thấy nó khi ở trong bưu cục quỷ.
Đó là một vật phẩm linh dị, nhưng bây giờ điều quan trọng hơn là phải đi đến trấn Song Kiều, vì vậy nên hắn không quá bận tâm về nó.
Ngay lập tức, mọi người lên đường.
Họ rời căn hộ và đến thành phố Đại Hán.
Sau đó, quỷ vực lan rộng, Dương Gian đưa họ đến thẳng trấn Song Kiều.
Trấn Song Kiều là một thị trấn rất bình thường, nếu không phải là quê hương của Trương Tiện Quang thì không ai có thể biết đến nơi này.
Cũng giống như những thị trấn nhỏ khác, nơi đây có phong cảnh tươi đẹp, yên bình tĩnh lặng, cách xa nhịp sống hối hả của các thành phố lớn, nhịp sống chậm rãi, là một nơi đáng sống để tận hưởng những cuộc sống sau này.
Nhưng một chuyện kì dị đã phá vỡ sự yên bình của trấn Song Kiều.