Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2906 - Chương 2906: Át Chủ Bài

Chương 2906: Át Chủ Bài

"Phát hiện ra rồi à? Tôi còn tưởng phải đợi đến đợt tấn công thứ ba, thứ tư thì các người mới phát hiện ra mánh khóe này chứ.

Không ngờ chỉ qua một đợt tấn công đã nhận ra, tôi phải công nhận các người rất giỏi đấy."

Lúc này Trương Tiện Quang không chối bỏ nữa, hắn thẳng thắn thừa nhận.

Họ đều là người thông minh, đã bị lộ tẩy rồi cũng không cần tiếp tục che giấu nữa.

"Tôi ngăn cản anh ta, các người xông vào ngôi trường kia đi."

Lúc này, Hà Ngân Nhi hít sâu một hơi, hai tay cô nâng lên một tấm bài vị.

Bài vị bị sức mạnh linh dị ăn mòn, bắt đầu phai màu rất nhanh giống như bị oxi hóa.

Nhưng ngay sau đó, một bóng người mờ ảo và khủng bố dần hiện ra bên cạnh cô.

Đến lúc này rồi cô không giữ lại gì nữa, chọn cách chiêu hồn ra tồn tại đáng sợ nhất, định dùng cách này lật ngược tình thế.

"Cô cản được năm Trương Tiện Quang không?"

Dương Gian không quay đầu lại, chỉ tập trung hỏi.

"Tôi cản được, nhưng không lâu."

"Vậy chia ra hành động.

Tổi, Liễu Tam và Lý Nhạc Bình xông vào đó, các người chặn ở bên ngoài."

Dương Gian nói.

"Được."

Những người khác lập tức gật đầu đồng ý với kế hoạch này.

"Này Dương Gian, cậu thảo luận và phân chia nhau làm việc ngay trước mặt tôi mà không cảm thấy không ổn à? Hơn nữa, cậu nghĩ rằng sau khi ba người rời khỏi đây, tôi sẽ không giết hết những người còn sót lại à? Nếu cậu thật sự định làm như vậy thì tôi không có ý kiến gì cả".

Năm Trương Tiện Quang tập hợp lại một chỗ lần nữa, sau đó cùng nhau đến gần.

Hắn vẫn tự tin như trước, cho dù đám người Dương Gian đã nhìn ra mánh khóe của mình nhưng hắn ta vẫn không hoảng hốt chút nào, thậm chí còn cảm thấy tự tin hơn.

"Hành động"

Dương Gian không quan tâm tới hắn ta, quỷ ảnh đen nhánh dưới chân bắt đầu trải dài.

Hắn, Lý Nhạc Bình cùng với Liễu Tam lập tức lao ra ngoài.

"Nếu các người đã muốn tìm cái chết thì tôi sẽ thành toàn"

Năm Trương Tiện Quang cùng hành động, lần này đại đao trong tay hắn khóa chặt Hà Ngân Nhi.

Lông tơ trên người Hà Ngân Nhi lập tức dựng đứng, cô cảm nhận được khí tức tử vong sắp bao phủ lấy mình.

"Đáng ghét."

Chu Đăng và Lục Chí Văn ở bên cạnh không hề do dự lao đến chắn trước mặt Hà Ngân Nhi.

Vệ Cảnh muốn ra tay nhưng cả người chỉ co giật được vài cái.

Mặc dù hắn không chết nhưng cũng không thể động đậy, ngay cả sức mạnh linh dị trong cơ thể cũng bị rối loạn khiến hắn có chút mất khống chế.

Một nhát vừa rồi không chỉ chém đứt thân thể của hắn, mà còn chém đứt mối liên kết với linh dị.

Không có Dương Gian, Lý Nhạc Bình và Liễu Tam ngăn cản ở phía trước, thêm việc lần lượt mất đi sự giúp sức của Vệ Cảnh và Lý Quân, những người còn lại rất khó chống đỡ được đòn tấn công này vì không đủ người.

Nhưng đám người Dương Gian không dừng bước, thậm chí không hề quay đầu nhìn lại.

Vì do dự chẳng khác nào thất bại trong lần phân ra hành động này, một khi đã đưa ra quyết định rồi thì không thể dễ dàng từ bỏ, nhìn trước ngó sau là điều cấm kỵ nhất.

Tuy nhiên vào lúc này, một bóng người già nua hơi mờ ảo chắn trước mặt ba người Hà Ngân Nhi, Chu Đăng và Lục Chí Văn.

Đòn tấn công đáng sợ kia ập xuống nhưng không hề xảy ra hiện tượng nào khác thường, cứ như đá chìm xuống đáy biển.

Mọi người đều yên ổn không xảy ra chuyện gì.

"Chiêu hồn thành công rồi!"

Cả người Hà Ngân Nhi toát mồ hôi lạnh, hai tay cô nắm chặt bài vị, cô nhìn chằm chằm bóng dáng già nua dần hiện rõ ở trước mặt mình.

Ngay cả cô cũng không biết lần này mình đã gọi ra ngự quỷ nhân lợi hại như thế nào.

Cô chỉ biết đây là một trong những con át chủ bài của cổ trấn Thái Bình, chưa đến tình huống vô cùng khẩn cấp thì tuyệt đối không thể dùng.

"Hả?"

Năm tên Trương Tiện Quang cùng lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

"Xem ra vong hồn lần này không cùng một đẳng cấp với ba vong hồn lúc trước."

Trong đầu hắn lập tức đã có phán đoán.

Ngay sau đó, ông lão này ổn định lại thân hình, thân thể đã mục nát, cả người dính đầy bùn đất như một cái xác đào lên khỏi mộ, thậm chí trên mặt còn có chỗ không lành lặn giống như bị thối rữa.

Nhưng nó vẫn tồn tại như vậy, cặp mắt không trong màu đen khẽ chuyển động liếc nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt ấy nhìn lướt qua và dừng lại trên người Dương Gian một lúc.

Không, nói đúng hơn là nhìn bóng đen to lớn dưới chân Dương Gian, dường như hắn biết quỷ ảnh.

"Chiều hôn nhân ở cổ trấn Thái Bình gọi tôi tới đây à?"

Ông lão mục nát thì thào, giọng nói quái dị phát ra, nhưng điều này đã chứng minh ý thức của hắn vẫn còn, chưa đến mức biến thành lệ quỷ thật sự không thể khống chế.

Hà Ngân Nhi nghe hắn nói như vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Sự tồn tại càng kinh khủng, sau khi chiêu hồn sẽ càng khó khống chế, vả lại nếu đến lúc đó gọi ra một con lệ quỷ có khi nó lại muốn giết cả chiều hôn nhân.

"Đã làm vong hồn rồi thì đừng phá đám nữa, cứ chết yên bình như trước không tốt hơn sao!"

Trương Tiện Quang lạnh lùng nói.

"Nói cũng đúng.

Nhưng cậu cũng không còn trẻ, có lẽ tôi sẽ không còn cô đơn khi có cậu đi cùng trên con đường này."

Ông lão mục nát than thở.

Hắn biết mình không tỉnh táo được bao lâu, nên nhất định phải làm chút chuyện gì có ích mới được.

Hắn đi về phía Trương Tiện Quang.

Bình Luận (0)
Comment