"Dưới mặt đất có gì đó không đúng lắm..."
Vệ Cảnh đã nằm dưới đất đột nhiên phát hiện ra, hắn quay đầu nhìn mặt đất.
Bùn đất xuất hiện trên mặt đất lập tức biến thành màu đen và bắt đầu thối rữa.
Trương Tiện Quang cũng nhận ra điều gì đó, hắn lập tức tránh đụng chạm vào những phương tiện nào đó.
Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, hai cánh tay đột nhiên rơi xuống.
Hắn rất kinh ngạc, không biết từ lúc nào cánh tay của mình đã phân hủy trong bùn đất.
Sau đó cả người hắn chợt lảo đảo, hai chân cũng bị gãy, thân thể nhanh chóng thối rữa và biến thành bùn đất.
"Không thể đứng quá gần ông ta, linh dị của ông ta chính là lấy bùn đất làm vật trung gian để ăn mòn người sống, hơn nữa bùn đất này là đất trong ngôi mộ đáng sợ nào đó, nó có thể áp chế linh dị..."
Trương Tiện Quang nhìn chằm chằm ông lão mục nát kia, sau đó đầu hắn cũng tan rã ra rồi biến thành một đống bùn đất.
Cả năm người không có cách nào chống trả, chỉ để lại năm gò đất nhô lên giống như năm ngôi mộ tổ bình thường đứng sừng sững ngay tại chỗ.
Vừa đối mặt, Trương Tiện Quang đã thua sạch.
Nhưng thân thể mục nát của ông lão cũng không còn rõ ràng nữa, nó đã bắt đầu mờ dần.
Có thể thấy được vong hồn có sức mạnh linh dị càng mạnh thì thời gian duy trì càng ngắn.
"Tốt quá rồi."
Chu Đăng lập tức hưng phấn hét lên khi thấy cảnh này.
Hà Ngân Nhi cũng vui vẻ, cô gọi ra được một vong hồn có trình độ vượt ngoài dự liệu của cô, hơn nữa nó còn mạnh hơn ba vong hồn lúc trước rất nhiều.
"Giết người dễ dàng như thế à?"
Vệ Cảnh cảm thấy thật khó tin.
Hắn đã từng đấu với Trương Tiện Quang, mặc dù Trương Tiện Quang không thể hiện những sức mạnh linh dị khác, nhưng thật sự rất khó giết chết hắn ta.
Cho dù đó là lời nguyền, hay dùng lệ quỷ áp chế, hay tấn công vào ý thức thì hắn vẫn có thể chống trả, vả lại hắn ta có thêm đại đao quỷ kia nên thật sự rất mạnh.
Nhưng những thứ này lại chẳng đáng nhắc tới trước mặt ông lão mục nát này.
---- Hà Ngân Nhi chiêu hồn thành công lần thứ hai đã trực tiếp lật ngược tình thế.
Sau khi khởi động lại đợt hai, năm Trương Tiện Quang bị tổn thất nặng nề, bị linh dị ăn mòn hóa thành năm đống đất mồ mả, năm ngôi mộ thấp bé trên mặt đất.
Những gò mộ này trông rất quen, hình như nó đã từng xuất hiện ở các khu vực có nhiều linh dị.
Không biết những gò mộ từng thấy đó có phải là dấu vết của ông lão được chiêu hồn này để lại vào trước đây hay không.
"Lão già này lợi hại thật đấy! Chỉ một hơi đã giết sạch tất cả Trương Tiện Quang"
Chu Đăng vừa sống sót sau thảm họa vui mừng khôn xiết.
"Chu Đăng, anh đừng ăn nói lung tung"
Hà Ngân Nhi trừng mắt liếc nhìn hắn.
Vong hồn được gọi tới có ý thức, dù thời gian duy trì ý thức rất ngắn nhưng không thể coi họ là một tồn tại muốn quyết định như thế nào cũng được.
Nếu đắc tội với vong hồn này, có khi vong hồn sẽ đối phó lại chính mình.
Ai biết lúc còn sống ông lão mục nát này có tính tình như thế nào chứ! Tuy thân hình của ông lão đang dần mờ đi, nhưng ông ấy vẫn liếc nhìn Chu Đăng khi nghe hắn nói: "Người trẻ tuổi mà không biết kính trên nhường dưới sao?"
"Xin lỗi ngài.
Anh ta là người không có học, không biết cách ăn nói.
Xin ngài đừng trách móc anh ta."
Hà Ngân Nhi vội vàng xin lỗi.
Dù cô là chiều hôn nhân cũng không dám chỉ tay năm ngón trước mặt ông lão đáng sợ như vậy.
"Tôi không tồn tại được lâu, không thể mang tên thế hệ sau kia đi giúp các người, việc còn lại phải dựa vào bản thân các người rồi.
Dù sao tôi cũng không muốn can thiệp quá sâu vào những chuyện của hậu bối, nếu đây là quỷ làm loạn thì lão già này còn có thể xử lý giúp các người.
Tuy nhiên, hiếm khi tôi được chiếu hồn để xuất hiện lại trên thế giới này, ít nhiều gì cũng phải thể hiện một chút mới được, nếu không tôi thật có lỗi với lời hứa ở cổ trấn Thái Bình vào lúc trước"
Ông lão mục nát thở dài, ông ấy nhìn lướt qua tòa nhà bỏ hoang đằng trước, nhưng vẫn lựa chọn không ra tay.
Cuối cùng ánh mắt ông ấy dừng trên người Lý Quân và Vệ Cảnh.
Một bộ da người từ lửa ma trơi đã bị Trương Tiện Quang chém gần như tan tành.
Ông ấy lại nhìn về phía mảnh sân bị bóng tối bao trùm.
"Tôi sẽ giúp các người hoàn thành những việc chưa xong ở nơi này, coi như đây là duyên phận vậy."
Cuối cùng, ông lão mục nát đi về phía Vệ Cảnh, sau đó nhấc Vệ Cảnh từ dưới đất lên và rời khỏi đó.
Ông ấy đi về phía bóng tối, dù chân bước chậm rãi nhưng chỉ vài bước sau bóng người đã đi xa.
"Lão già này! Ông ta mang Vệ Cảnh đi đâu thế?"
Chu Đăng kinh ngạc hỏi: "Chúng ta có nên ra tay cản ông ta lại không?"
"Anh đừng nghĩ ra mấy ý định ngu ngốc"
Vẻ mặt Hà Ngân Nhi trở nên khó coi, cô nói: "Ông ấy muốn làm chút chuyện gì đó trong lúc ý thức của mình vẫn còn tỉnh táo, có vẻ ông ấy muốn giúp Vệ Cảnh."
"Ông ấy đi về phía quỷ sai à, không phải ông ấy muốn giúp Vệ Cảnh khống chế quỷ sai đó chứ?"
Trên khuôn mặt cứng đờ của Lục Chí Văn lộ ra một chút biểu cảm.
Tuy rằng đây chỉ là suy đoán, nhưng nếu ông ấy thật sự làm vậy thì họ vớ được hời rồi.