Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2927 - Chương 2927: Thành Công?

Chương 2927: Thành Công?

Nhưng ngay sau đó cô lại rơi vào tình trạng đau đớn, ý thức của bản thân như sắp bị xé nát.

Hình như chiếc khăn trùm đầu màu đỏ này cũng là một vật phẩm linh dị đáng sợ, nó đang ăn mòn ý thức của Hà Nguyệt Liên.

Tuy nhiên, loại ăn mòn này lại tạm thời bảo vệ Hà Nguyệt Liên không bị chiếc váy cưới quỷ trên người giết chết, nhưng bây giờ sức mạnh linh dị trên người Hà Nguyệt Liên vẫn ở trạng thái mất cân bằng như cũ.

Trong tình huống này, nhất định phải lập tức gia tăng thêm sức mạnh linh dị mới có thể cân bằng được.

Vào khoảnh khắc tiếp theo, lệ quỷ trong quỷ họa cũng đã tới gần, tiếng bước chân quỷ dị vang lên khiến người ta cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Ba người Trương Tiện Quang, Đỗ Hồng, Trương Oánh nhanh chóng lui lại, không dám tới gần.

Nhưng trước lúc rời đi, Trương Tiện Quang vẫn hoàn thành việc mình cần phải làm, đó là có thêm một đôi giày thêu màu đỏ vào chân Hà Nguyệt Liên.

Đôi giày này không phải là thật mà nó được vẽ ra bằng thuốc nhuộm, chứa sức mạnh linh dị, chỉ là hắn cũng không có cách nào giữ nó được lâu.

Hắn cũng không xác định được đôi giày thêu này có phải là bước quan trọng nhất trong những mảnh ghép hay không, nên hắn không dám đánh cược, chỉ có thể sử dụng hết khả năng tái hiện lại sức mạnh linh dị của người phụ nữ bên trong quỷ họa khi còn sống, cố gắng thực hiện kế hoạch này một cách hoàn hảo nhất có thể.

"Bắt đầu bước thứ ba."

Sau khi mấy người lùi đến cách đó không xa, họ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt này.

Bây giờ họ đã không cần lo lắng việc sẽ kích hoạt quy luật giết người của quỷ họa, bởi vì quỷ họa đang giết Hà Nguyệt Liên, nếu cô chưa chết, tạm thời quỷ họa sẽ không đi giết những người khác.

Sau khi lệ quỷ tới gần, Hà Nguyệt Liên dưới khăn trùm đầu vẫn đang kêu rên đau khổ, nhưng cô vẫn chưa chết.

Thậm chí, khi tiếng bước chân đáng sợ kia tiến đến gần, cô cũng chưa chết.

Bởi vì cô mặc trên người chiếc váy cưới màu đỏ đáng sợ, nó vừa ngăn cản những sức mạnh linh dị khác và bảo vệ Hà Nguyệt Liên, nhưng cũng vừa giết chết Hà Nguyệt Liên.

Vào giờ phút này, Hà Nguyệt Liên đau đớn giãy dụa không hề có dấu hiệu nào đột nhiên giơ tay lên, đây không phải hành động do cô khống chế, mà là chiếc váy cưới màu đỏ trên người chi phối tất cả.

Động tác giơ tay lên này có nghĩa là chiếc váy cưới màu đỏ đáng sợ sắp bắt đầu chiêu quỷ, cô đã từng thấy Dương Gian thực hiện cảnh tượng này trên chiếc xe buýt linh dị vào lúc trước.

Nhưng hiện giờ, lệ quỷ đang ở ngay trước mặt, căn bản không cần cô bắt đầu chiểu quỷ.

Vì vậy ngay giây phút cô giơ tay lên, lệ quỷ bên trong quỷ họa vươn một bàn tay nhợt nhạt và lạnh lẽo ra nắm lấy bàn tay của Hà Nguyệt Liên.

Lệ quỷ và Hà Nguyệt Liên đang mất khống chế nắm tay nhau.

Ngay khi vừa tiếp xúc, hai loại sức mạnh linh dị tạo ra một cuộc đối đầu không thể nào đoán trước được.

Vào giờ phút này, lệ quỷ và Hà Nguyệt Liên đang mất khống chế trong nháy mắt đột nhiên rơi vào trạng thái yên bình trở lại.

Lệ quỷ trong quỷ họa không có cách nào nhúc nhích, đồng thời Hà Nguyệt Liên cũng không đau khổ kêu rên nữa mà đứng tại chỗ không động đậy.

Ngay cả tro giấy không ngừng bay xuống từ bầu trời tối tăm mờ mịt cũng dừng lại vào thời khắc này Nhìn thấy cảnh như thế, vào lúc này Đỗ Hồng, Trương Oánh và Nhiếp Ảnh Bình vừa vòng trở về đều rất căng thẳng.

"Có thành công không?"

Trương Tiện Quang lẩm bẩm, trái tim hắn cũng đập nhanh.

Chuẩn bị lâu như vậy, thật ra quan trọng nhất không phải có thể xử lý cả nhóm người Dương Gian hay không, cũng không phải sợ ở giữa sẽ xuất hiện sơ suất nào, vì quan trọng nhất chính là hắn có thể tái tạo lại cô dâu quỷ cùng với quy họa khi còn sống hay không.

"Anh sẽ không thành công."

Tuy nhiên, một giọng nói quen thuộc phá vỡ bầu không khí yên lặng xung quanh, đáp lại Trương Tiện Quang.

"Hả?"

Suy nghĩ của Trương Tiện Quang bị kéo trở về.

Vào giờ phút này, Tôn Thụy chống gậy khập khiễng đi tới, dáng vẻ trông ốm yếu nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sáng kiến định.

"Là tên vô dụng này..."

Nhiếp Ảnh Bình theo bản năng muốn mắng một câu, nhưng khi lời nói đến khóe miệng lại ngừng lại.

Vì bên cạnh Tôn Thụy còn có một đám người đi theo, thoạt nhìn những người này rất cổ xưa, đầy tử khí, giống như vong hồn đã sống trong quá khứ.

"Trương Tiện Quang, có lẽ cậu vẫn chưa quên nhỉ! Lúc trước Dương Gian còn đưa tới một bức quỷ họa, là cậu cho chúng tôi cơ hội đi ra, bây giờ cậu nên trả giá cho sai lầm của chính bản thân mình."

Dương Hiếu nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, chậm rãi mở miệng nói.

"Đồ vô dụng mang theo một đám vong hồn thì vẫn là thứ vô dụng, không làm được chuyện gì"

Nhiếp Ảnh Bình lạnh lùng nói.

Trương Tiện Quang nói: "Tại sao các người cứ muốn ngăn cản kế hoạch của tôi vậy chứ? Nếu kế hoạch của tôi thành công, mấy người cũng sẽ được lợi, đến lúc đó sẽ không bị kẹt ở thế giới trong tranh sơn dầu nữa, chúng ta có thể sống trong thế giới quỷ họa.

Mấy người đã có được sức mạnh linh dị, nên sẽ không chết, có thể hưởng thụ cuộc sống thỏa thích, như vậy không phải tốt gấp trăm ngàn lần dáng vẻ kéo dài hơi tàn như bây giờ sao?"

"Chúng tôi còn sống là vì trong lòng có tưởng niệm, có người nhớ kỹ chúng tôi, có người chưa từng lãng quên chúng tôi, nhưng cậu làm như vậy lại khiến tất cả mọi người rơi vào tuyệt vọng, cậu cảm thấy chúng tôi sẽ để cho người thân, bạn bè, con cái rơi vào loại tuyệt vọng này sao?"

Dương Hiếu nói với giọng lạnh như băng.

Bình Luận (0)
Comment