Trương Tiện Quang bị khống chế ngay lập tức, cả người hắn cứng đó không có cách nào động đậy giống như một pho tượng, chỉ có đôi mắt là khẽ nhúc nhích.
"Đây là linh dị trói buộc ngôi trường tư thục đó sao? Không ngờ sau khi quỷ cẩu cắn chết lệ quỷ thì nó có thể kế thừa cả sức mạnh linh dị này."
Liễu Tam khó tin mở miệng nói.
Dương Gian nói: "Đây là kết quả tất yếu thôi.
Một khi người kia đối đầu với quỷ cẩu mà thất bại trong thế giới giấc mơ này, linh dị cũng sẽ bị chuyển thành một câu đố.
Ngược lại, nếu có thứ gì có thể giết chết quỷ cẩu, như vậy thế giới trong mộng cũng sẽ bị người khác khống chế.
Trương Tiện Quang thua, nên ngôi trường tư thục này không thuộc về anh ta nữa."
"Thật là đáng sợ."
Lục Chí Văn lập tức hiểu rõ mánh khóe trong này, hắn lại nhịn không được liếc mắt nhìn con quỷ cẩu có thân hình to lớn kia.
"Cứ để anh ta ở lại nơi này, chúng ta phải đi rồi."
Dương Gian nói.
Ngay sau đó, thế giới trong mơ bắt đầu loại bỏ họ, ý thức của mọi người dân thoát khỏi nơi đó, cuối cùng thân hình của đám người đã biến mất hoàn toàn trong trường tư thục, chỉ còn sót lại một con quỷ cẩu và Trương Tiện Quang không có cách nào di chuyển.
Trên khoảng sân của ngôi trường tiểu học bị bỏ hoang, các đội trưởng chìm vào trạng thái ngủ sâu vào lúc trước đã lần lượt mở mắt tỉnh lại.
"Đó là gì? Một xác chết đang bốc cháy à? Không, không đúng, đó là quỷ."
Liễu Tam vừa nhìn xung quanh, nhưng trên mặt chợt lộ ra vẻ kinh ngạc, vì hắn nhìn thấy xung quanh mình xuất hiện rất nhiều đốm lửa.
Khi hắn nhìn kỹ lại mới phát hiện đây không phải đốm lửa, mà là từng lệ quỷ bị hỏa quang nuốt chửng.
Ngọn lửa đó hơi quen thuộc, hình như là quỷ hỏa của Lý Quân, nhưng màu xanh nhạt kia lại khác nhau, nó bớt âm u hơn một chút nhưng vẫn có cảm giác đáng sợ như trước.
Vì chỉ cần người nào bị hỏa quang chiếu rọi, người đó sẽ cảm thấy da của mình đau nhói, rất khó tưởng tượng ra nếu họ đứng gần đó sẽ phải chịu cơn đau đớn đến mức độ nào nữa.
"Hỏa diễm linh dị đang cháy sao? Cậu đã lấy quỷ hỏa của Lý Quân?"
Hà Ngân Nhi kinh ngạc nhìn Dương Gian.
Dương Gian nói rõ: "Đây là cách duy nhất, chỉ có quỷ hỏa của Lý Quân mới có thể cháy được trong thế giới của quỷ họa, mới sử dụng được quỷ vực, cũng chỉ có quỷ vực mới có thể chống lại những lệ quỷ liên tục xuất hiện ở khắp nơi.
Vào thời khắc đặc biệt, không thể suy xét được quá nhiều."
Hà Ngân Nhi im lặng không nói gì nữa.
Những người còn lại nhìn tấm da người đã nát trên mặt đất.
Tấm da người không có dấu hiệu của lệ quỷ sống lại, nhưng thuốc nhuộm trên mặt tấm da người đã hoàn toàn biến mất, không thể nhìn được khuôn mặt của Lý Quân nữa.
Vả lại, bên trong tấm da người đã trống rỗng, không còn quỷ hỏa bốc cháy nữa.
"Tôi tin rằng nếu Lý Quân còn sống sẽ không phản đối cách làm này của Dương Gian."
Liễu Tam nói tiếp: "Dù sao Dương Gian cũng không làm sai, nếu cậu ấy không làm vậy, tất cả chúng ta sẽ phải chết, thật sự số lượng lệ quỷ ở gần đây rất nhiều, trong hoàn cảnh thế này, Dương Gian cũng không dám đi vào giấc mơ."
"Nói vậy là Lý Quân đã chết rồi à?"
Chu Đăng có chút thương tiếc hỏi.
"Chỉ cần da người còn thì Lý Quân vẫn có khả năng sống lại.
Vì dù sao A Hồng đang chờ ở tổng bộ vẫn an toàn, chỉ cần tìm loại linh dị mới để cân bằng, A Hồng vẽ lại Lý Quân là được rồi."
Lục Chí Văn vừa nói vừa bước đến, sau đó cất tấm da người quỷ dị kia vào.
"Nếu được thế thì tình tình huống của chúng ta cũng không đến nỗi nào."
Hà Ngân Nhi gật đầu nói.
"Bây giờ chúng ta còn một việc phải làm, đó chính là tìm ra thân thể của Trương Tiện Quang"
Dương Gian nói tiếp: "Anh ta không tồn tại trong thế giới thực, chỉ có thể hiện ra ở nơi có ánh sáng, nhưng chỉ lợi dụng ánh sáng làm phương tiện vẫn chưa đủ, bản thân Trương Tiện Quang cần phải có quỷ vực, khi anh ta tấn công mọi người đều ẩn thân bên trong quỷ vực, nên chúng ta phải tìm người thỏa mãn cả hai điều kiện này mới được."
"Ánh sáng và quỷ vực có cường độ đủ lớn, và bây giờ tôi đã có đủ hai điều kiện này."
Nói xong, quỷ nhãn của hắn mở ra lần nữa.
Mọi thứ ở xung quanh đổi màu ngay lập tức, bầu trời không còn vẻ âm u xám xịt, mà nó đã được bao phủ trong một màu vàng kim sáng chói.
"Không phải quỷ vực màu đỏ à?"
Liễu Tam nhìn con mắt của Dương Gian lập tức thấy lúc này đây quỷ nhãn của hắn không phải màu đỏ tươi nữa, mà nó đã hiện ra màu vàng kim, hình như trong đó còn có ngọn lửa đang nhảy múa.
"Càng nguy hiểm hơn quỷ vực trước đây."
Trong đầu Hà Ngân Nhi nghĩ như vậy.
Cô ấy có thể cảm giác được quỷ vực này không chỉ biến thành màu vàng kim, trong đó còn ẩn chứa những sức mạnh linh dị khác.
Dù những loại linh dị đó đã rất kiềm chế bản thân, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự bất an và cơn nóng nực ở xung quanh, giống như có một ngọn lửa đang ẩn nấp trong mọi ngóc ngách chỗ này, một khi nó bùng cháy sẽ dễ dàng thiêu rụi bất kỳ ngự quỷ nhân nào.
"Không tìm thấy Trương Tiện Quang"
Chu Đăng quan sát khắp xung quanh một lượt.
Dương Gian nói: "Điều này cho thấy cường độ của quỷ vực vẫn chưa đủ."