Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2935 - Chương 2935: Tước Vũ Khí

Chương 2935: Tước Vũ Khí

"Sao thế, cậu cũng có hứng thú với nơi quỷ quái đó à? Tuy nhiên, tôi không nói cho cậu biết đâu, cậu nên dẹp bỏ suy nghĩ đó đi."

Nhiếp Ảnh Bình liếc nhìn hình xăm trên người mình, hắn biết Dương Gian muốn thăm dò về nơi đó.

Dương Gian nói: "Nếu anh đã nói thế thì tôi không hỏi nữa, vậy bây giờ để tôi tiễn anh lên đường"

Lúc này quỷ nhãn của hắn bắt đầu chuyển động không theo bất cứ quy tắc nào.

Trong quỷ vực tràn ngập ánh lửa, nó đốt cháy tất cả, nhưng ở đây chỉ có một mình Nhiếp Ảnh Bình chịu ảnh hưởng, những người khác hoàn toàn không hề hấn gì.

Với khả năng điều khiển quỷ vực của Dương Gian, hắn hoàn toàn có thể tách rời người và sức mạnh linh dị, làm cho hai bên không ảnh hưởng lẫn nhau.

Ánh lửa bao phủ khắp nơi, Nhiếp Ảnh Bình bị đốt cháy đến mức đau đớn, hơn nữa cảm giác này không đến từ lớp da bên ngoài mà từ tận sâu trong cơ thể, cứ như nội tạng của hắn sắp bốc cháy vậy.

Phải biết rằng đây là tình huống khi hắn dùng sức mạnh linh dị để chống đỡ, nếu không có sức mạnh linh dị, e rằng bây giờ hắn đã bị thiêu sống.

"Nếu còn tiêu tốn thêm sức mạnh thì mình chắc chắn sẽ chết, chẳng bằng dùng hết sức để đổi lấy một cơ hội, dù Dương Gian còn sống nhưng nhất định sẽ bị thương.

Ít nhất mình chưa thấy cậu ta dùng đinh đóng quan tài và quỷ cẩu luôn đi theo bên cạnh, nên mình có thể liều mạng với cậu ta khiến cậu ta không thể điều khiển được sức mạnh linh dị, vậy có lẽ vẫn còn cơ hội đảo ngược tình thế"

Ánh mắt Nhiếp Ảnh Bình lóe sáng, trong đầu hắn xuất hiện một ý tưởng như vậy.

Đã đến bước này rồi, ngoài việc tiếp tục liều mạng ra thì chẳng còn con đường nào khác để bước tiếp nữa.

"Ra tay thôi."

Hắn rất quyết đoán, suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, trong lòng hắn lập tức đưa ra quyết định.

Nhiếp Ảnh Bình nắm chặt hai tay, định sử dụng trống lắc cũ kỹ kia tiếp tục quấy nhiễu mọi người xung quanh, sau đó dùng một đòn tấn công để quyết định thắng thua.

Tuy nhiên vào đúng lúc này, Nhiếp Ảnh Bình nắm chặt bàn tay lại những nhận ra mình đã nắm vào khoảng không.

Sau đó hắn thấy một người đứng đằng sau Dương Gian đang vuốt ve cái trống lắc mà hắn vừa cầm trong tay.

"Cái trống lắc này có vẻ tốt đó, trước giờ tôi chưa từng thấy thứ đồ chơi nào hiếm có và kỳ lạ thế này, không biết nó có sức mạnh linh dị thế nào, lát nữa về tôi sẽ nghiên cứu cẩn thận xem sao."

Lúc này sự vui vẻ của Chu Đăng hiện rõ từ lông mày tới khóe mắt, hắn nhìn đi nhìn lại rồi vuốt ve cái trống lắc kia, hoàn toàn chẳng quan tâm đến ánh mắt như muốn giết người của Nhiếp Anh Bình.

"Cậu lại trộm đồ của người khác."

Hà Ngân Nhi liếc nhìn hắn một cái rồi nói.

Chu Đăng lập tức bác bỏ: "Thế này sao có thể gọi là trộm, tôi đường đường chính chính cướp vũ khí của kẻ địch mà, vừa rồi anh ta luôn đề phòng nên tôi có ra tay được đâu."

"Đồ đáng chết."

Giờ phút này Nhiếp Ảnh Bình nổi điên lên, hận không thể bằm Chu Đăng thành trăm mảnh.

Không có vũ khí linh dị này, hắn cũng chẳng còn vốn liếng để liều mạng.

Bây giờ chỉ cần hắn vừa cử động, ánh lửa vô tận rợp trời kín đất kia sẽ lao về phía hắn ngay lập tức.

Đôi mắt hắn đột nhiên co lại, cả thế giới trong tầm mắt chẳng còn lại gì ngoài biển lửa âm u và lạnh lẽo.

"Thật đáng ghét..."

Nhiếp Ảnh Bình gầm lên thể hiện sự không cam lòng.

Ngay cả cơ hội ra tay cũng chẳng có thì hắn đã bị ngọn lửa cắn nuốt, dù khi bị quỷ hỏa bao phủ, hắn vẫn còn giãy dụa chống chọi lại, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Vì trong quỷ hỏa còn có linh dị của lửa lò, thứ linh dị này thiêu đốt đến tận xương tủy trong cơ thể hắn.

Linh dị này lấy thứ có trong cơ thể làm nguyên liệu, điên cuồng đốt cháy, vì vậy trừ khi hắn từ bỏ cơ thể, nếu không lửa trên người sẽ không bao giờ tắt.

Đương nhiên, nếu bây giờ hắn có thể thoát khỏi quỷ vực của Dương Gian, có lẽ vẫn còn một cơ hội sống sót nhỏ nhoi.

Nhưng Nhiếp Ảnh Bình không thể làm được, quỷ vực của hắn không giống với Dương Gian, không thoát khỏi quỷ vực thì cũng có nghĩa không thể thoát khỏi biển lửa triền miên này, và chỉ có thể cố gắng chịu đựng cảm giác thiêu đốt đó mà thôi.

Đây là sự thay đổi do quỷ vực của Dương Gian sản sinh ra vào lúc bấy giờ.

"Thật là một tên cứng đầu."

Dương Gian híp mắt nhìn cơ thể của Nhiếp Ảnh Bình đang giãy dụa trong biển lửa.

Lúc đầu, người này vẫn không bị thiêu chết mà còn nhảy nhót bên trong ngọn lửa, sức sống đó thật sự rất mãnh liệt.

Tuy nhiên, điều đó cũng cho thấy Nhiếp Ảnh Bình này là một cao thủ thật sự, chỉ tiếc hắn ta gặp phải mình, nếu người thế tình nguyện tham gia vào tổng bộ thì chắc chắn sẽ thành một người đội trưởng có danh tiếng.

"Vậy là kết thúc rồi à? Tôi còn muốn ra tay mà."

Lúc này Chu Đăng trợn mắt nhìn Nhiếp Ảnh Bình đã bị biển lửa cắn nuốt khiến hắn cảm thấy rất tiếc nuối.

Hắn còn muốn trộm thêm mấy thứ nữa, nhưng tiếc rằng bây giờ chẳng còn cơ hội ra tay nữa.

"Ngay từ đầu họ đã thua rồi, chẳng qua Nhiếp Ảnh Bình vùng vẫy trong cái chết mà thôi.

Một người đối đầu với nhiều người thế này, thua là điều tất nhiên"

Lục Chí Văn chậm rãi nói.

"Dương Gian, cậu tới đúng lúc đó, chúng ta suýt chút nữa đã thua rồi."

Giờ phút này Tôn Thụy mới thở phào một hơi, bước khập khễnh đi tới.

Bình Luận (0)
Comment