Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2934 - Chương 2934: Sợ

Chương 2934: Sợ

"Ác mộng của anh đã kết thúc rồi, chính thức biến mất luôn đi."

Vẻ mặt của Nhiếp Ảnh Bình đầy vẻ lạnh lùng và đáng sợ khi nói ra câu đó, sau đó hắn cầm lấy cái trống lắc đập về phía Dương Hiếu.

Nhưng vào ngay lúc này, một vệt sáng từ nơi cách đó không xa chiếu đến, lọt vào tầm mắt của mọi người là một mảnh ánh sáng màu vàng óng ánh.

Toàn bộ thế giới lập tức bị đốt cháy, ngọn lửa đáng sợ cháy hừng hực.

Cánh tay của Nhiếp Ảnh Bình chuẩn bị nện xuống lập tức bị cứng lại.

Không phải do hắn không muốn đập xuống mà là cả cánh tay đã bị trói chặt.

Từng bàn tay cháy đen dính vào người hắn, khiến cánh tay đó không còn cảm giác.

"Xem ra ác mộng vẫn chưa kết thúc, nó vẫn đang tiếp diễn."

Dương Hiếu bình tỉnh nói.

Ngay sau đó, bóng dáng của bốn người đội trưởng Dương Gian, Chu Đăng, Hà Ngân Nhi và Lục Chí Văn hiện lên trong ánh lửa.

"Không thể có chuyện này."

Con người trong mắt Nhiếp Ảnh Bình chợt co lại khi thấy cảnh tượng này.

Điều khiến hắn cảm thấy khó tin chính là đám người Dương Gian kia chẳng những còn sống, mà họ còn phá được vòng vây phong tỏa của bọn Trần Kiều Dương, Trương Tiến để đến chỗ này.

Mấy người đội trưởng này xuất hiện ở đây đồng nghĩa với việc hành động ở bên kia đã thất bại.

"Có vẻ kế hoạch của các người vẫn đang trong quá trình thực hiện, vẫn chưa hoàn thành.

Nếu đã thế, vậy tôi tuyên bố bây giờ kế hoạch của các người sẽ chấm dứt tại đây."

Dương Gian bước ra từ ánh lửa trong quỷ vực.

Hắn quan sát tình hình xung quanh một lần nữa, điểm quan trọng nhất ở đây là cô gái mặc áo cưới màu đỏ.

Dù trên đầu cô gái này vẫn đang phủ một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ nên không thể thấy rõ dáng vẻ của cô ta, nhưng nếu hắn đoán không sai thì đây là Hà Nguyệt Liên mà trước đấy Trương Tiện Quang đã dẫn ra khỏi bưu cục quỷ.

Hơn nữa chắc chắn bóng dáng cô gái mờ nhạt và âm u lạnh lẽo đang đứng bên cạnh chính là lệ quỷ trong quỷ họa.

Lúc này, Hà Nguyệt Liên đang nắm tay lệ quỷ, cả hai đều cứng ngắc, đứng yêu tại chỗ không động đậy, không biết có linh dị nào đang ngầm công kích hay không.

Nhưng kết quả trước mắt vẫn còn tốt, vì Trương Tiện Quang vẫn chưa thành công.

"Tính cả Dương Gian thì có tất cả bốn đội trưởng chạy đến đây, vậy là bốn người bên kia đã bị đối phương giết hết rồi sao? Kết quả thế này thật sự khác xa những gì mình đã dự đoán, quan trọng nhất là tên Dương Gian này chẳng những khống chết, hơn nữa có vẻ hắn còn điều khiển thêm được sức mạnh linh dị mới... Ngọn lửa này vừa lạnh lẽo vừa nóng bỏng, vả lại nó chỉ nhắm vào ngự quỷ nhân, chắc đây là quỷ hỏa trên người Lý Quân."

Vẻ mặt Nhiếp Ảnh Bình rất nghiêm trọng, hắn không còn tỏ ra kiêu ngạo như trước.

Một khi bốn đội trưởng đang đứng đằng trước cùng ra tay, chắc chắn người chết sẽ là hắn, không còn cơ hội nào giành phần thắng nữa.

"Kế hoạch đã thất bại thật rồi sao?"

Nhiếp Ảnh Bình cảm thấy kiệt sức và không cam lòng.

Hắn vẫn muốn liều mạng, nhưng Đỗ Hồng và Trương Oánh đã chết rồi, dù Trương Tiện Quang có là người quản lý bưu cục, nhưng hắn ta cũng chẳng có bao nhiêu sức mạnh linh dị, vả lại hắn ta đang bị ác mộng của Dương Hiếu khống chế nên bây giờ vẫn còn ngủ say, chẳng biết đến bao giờ mới tỉnh lại.

Hiện giờ người có khả năng sống sót chỉ còn lại một mình hắn.

Nhưng Nhiếp Ảnh Bình phải đối đầu với Tôn Thụy cộng thêm mười mấy vong hồn, Dương Gian và ba người đội trưởng còn lại, sao hắn có thể làm được chuyện thế.

"Chẳng phải vừa rồi anh nói nhiều lắm cơ mà? Sao bây giờ không nói gì nữa, hay là sợ rồi?"

Dương Gian nhìn chằm chằm Nhiếp Ảnh Bình, ung dung mở miệng nói.

Nhưng ẩn dưới giọng điệu bình thản này lại là sát ý dày đặc.

"Sợ rồi sao?"

Nhiếp Ảnh Bình lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi đã tiếp xúc với linh dị lâu thế mà vẫn sống đến tận bây giờ, vậy cậu nghĩ rằng tôi sẽ sợ hãi sao? Chẳng qua do kế hoạch có sai sót mà thôi, nên mới để cho mấy đội trưởng các người còn sống sót, nếu không tôi đã thắng trận đấu này rồi."

Vừa nói hắn vừa từ từ lùi về phía sau.

Bàn tay quỷ âm u cháy xém trước đó từng kiềm chế hắn vào lúc trước đã bị đông cứng lại, sau đó sức mạnh linh dị kia dần suy yếu.

Hắn lao vụt sang chỗ khác, cả người lập tức thoát khỏi bàn tay quỷ dị kia.

Chỉ dựa vào một bàn tay quỷ nhỏ bé kia thì làm sao khống chế nổi hắn.

"Hình xăm trên người anh khá đấy, trước kia tôi quen một người bạn, trên người anh ta cũng có hình vẽ một con ác quỷ, đáng tiếc người đó không còn sống, có vẻ anh may mắn hơn một chút, anh tìm được cách để cân bằng sức mạnh linh dị mà mình đang có."

Dương Gian chú ý đến hình xăm lệ quỷ trên người hắn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nó giống hệt với hình xăm trên người Trương Hàn trước kia, dù hình vẽ lệ quỷ khác nhau nhưng chắc chắn chúng có chung nguồn gốc.

Chắc chắn chỗ đó là tiệm xăm hình khủng bố.

Chẳng qua Dương Gian cũng không biết vị trí chính xác của tiệm xăm hình khủng bố này, vả lại hắn cũng chẳng chăm chằm kiếm nơi đó để làm gì, chẳng còn ai nhớ đến chuyện này kể từ sau khi Trương Hàn chết.

Bình Luận (0)
Comment