Bóng đen u ám kia cũng bị phủ đầy sương lạnh, bị đông cứng tại chỗ.
Khuôn mặt Nhiếp Ảnh Bình vô cùng lạnh lẽo, hắn không hề do dự gõ vang trống lắc trong tay.
Vong hồn lập tức không một tiếng động mà ngã xuống đất, rõ ràng hắn không có cách nào chống cự lại cách giết người bằng linh dị này.
"Khụ... khụ."
Bỗng nhiên, một tiếng ho khan yếu ớt vang lên.
Vào lúc này, Tôn Thụy có biệt hiệu bệnh quỷ cũng không chút do dự mà lựa chọn xuất thủ, thừa dịp Dương Hiếu ngăn chặn Trương Tiện Quang, hắn muốn hợp sức với những vong hồn khác để giết chết gã Nhiếp Ảnh Bình này.
Chỉ cần giết hắn, những người còn lại trong phe địch sẽ không có sức chống đỡ, trận chiến này sẽ thắng lợi.
Nhiếp Ảnh Bình cảm giác có dị vật trong cổ họng của mình, nhịn không được muốn ho khan, cùng lúc đó cơ thể của hắn cũng cảm thấy không còn sức lực.
"Chỉ dựa vào chút sức mạnh linh dị ấy mà muốn giết chết tôi à? Đồ vô dụng chính là đồ vô dụng, vĩnh viễn không lên được mặt bàn."
Hắn hừ lạnh một tiếng, không hề bị lay chuyển, cùng lúc đó trên làn da chằng chịt vết thương kia hiện lên một hình xăm màu xanh mờ nhạt.
Hình vẽ trên hình xăm là một thi thể gầy guộc, trông như bị chết đói, gầy trơ cả xương, hơn nữa nhìn rất sống động, như thể cái xác đó đang nằm trên cơ thể hắn ta.
Loại linh dị này khiến người ta cảm thấy có chút quen thuộc.
Trước đây cũng có ngự quỷ nhân nắm giữ kiểu hình xăm thế này, chỉ là hình xăm kia hơi khác một chút.
Khi hình xăm này xuất hiện, cơn ho khan của Nhiếp Ảnh Bình biến mất ngay lập tức, lệ quỷ gắn liền với làn da đã chặn đòn tấn công của linh dị giúp hắn ta.
"Thằng nhãi ranh này...”.
Lúc này Tôn Thụy phải thừa nhận, thực lực của người này đúng là rất mạnh, hơn nữa còn để lộ ra ít nhất ba loại sức mạnh linh dị.
Nói cách khác, hắn khống chế ít nhất ba con quỷ.
Hơn nữa hắn đã chiến đấu đến bây giờ nhưng bản thân cũng không có dấu hiệu lệ quỷ sống lại.
Việc này cũng nói rõ rằng tạm thời hắn giải quyết được vấn đề lệ quỷ sống lại.
Hắn có thể vận dụng sức mạnh linh dị trong thời gian dài, nhưng muốn dây dưa đến chết với hắn thì hình như chuyện này không có khả năng lắm.
Dù sao số lượng vong hồn hắn dẫn đến cũng không nhiều đến mức vô cùng vô tận.
"Một ít cá thối tôm vụn mà cũng muốn ngăn cản kế hoạch của chúng ta à! Hôm nay tôi sẽ giải quyết sạch mấy người, để cho sau này mấy người không còn cơ hội sống lại nữa."
Lúc này Nhiếp Ảnh Bình tiếp tục ra tay, chỉ một mình mà hắn đã giết chết hơn mười vong hồn.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu thê thảm vang lên khiến hắn nhất thời ngẩn người.
Trương Oánh cách đó không xa đã chết thảm.
Cô ta bị vong hồn vây quanh rồi chết dưới đòn tấn công của linh dị, nhưng Trương Oánh cũng kéo nhiều vong hồn chết cùng, đây chính là cực hạn của cô ta rồi.
"Đáng chết."
Nhiếp Ảnh Bình thấy vậy lập tức nổi giận.
Dù thực lực của Đỗ Hồng và Trương Oánh không được tốt lắm, nhưng họ là đồng đội của nhau, nên tất nhiên có cùng tư tưởng.
Sau khi kế hoạch thành công còn phải cùng nhau quản lý thế giới quỷ họa mới có được đó.
Vậy mà bây giờ họ lại bị những vong hồn này kéo chân rồi chết ở đây.
Nhưng chỉ lơ là trong phút chốc này cũng đủ khiến Nhiếp Ảnh Bình cảm thấy hoảng hốt không thôi, cơn buồn ngủ mạnh mẽ đánh úp đến.
"Ác mộng của Dương Hiếu? Muốn kéo tôi tiến vào thế giới của ác mộng sao? Nhưng tôi đã đề phòng anh từ lâu, trong những người này thì anh mới là người có sức uy hiếp lớn nhất."
Ý thức của hắn dần mơ hồ, dù buồn ngủ nhưng hắn vẫn lắc lư chiếc trống bỏi trong tay đến giây phút cuối cùng.
Tiếng thét chói tai của lệ quỷ vọng đến, Nhiếp Ảnh Bình lập tức giật mình rồi tỉnh táo trở lại.
Ánh mắt Dương Hiếu đầy bình tĩnh, trong lòng không hề cảm thấy đáng tiếc.
Hắn có thể kéo Trương Tiện Quang bước vào trong ác mộng thì đã xem như không tệ rồi.
Tên Nhiếp Ảnh Bình này đã có sự chuẩn bị nên rất khó thành công kéo được hắn vào thế giới ác mộng.
"Giải quyết anh trước rồi nói sau."
Lúc này, Nhiếp Ảnh Bình nhìn chằm chằm Dương Hiếu, quyết định xử lý xong con người nguy hiểm này đã, nhân tiện còn có thể khiến Trương Tiện Quang tỉnh táo lại.
"Cản anh ta lại."
Tôn Thụy không dám khinh thường, vội vàng bước lên trước, những vong hồn còn sót lại sau khi giết chết Đỗ Hồng và Trương Oánh cũng nhanh chóng chạy đến số lượng của những vong hồn này không nhiều lắm, chỉ còn lại hơn mười người.
"Cản được tôi không?"
Nhiếp Ảnh Bình đập trống lắc trong tay.
Lúc này, thứ đồ vật bình thường như món đồ chơi của trẻ em kia lại phát ra tiếng thét chói tai khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Từng tiếng từng tiếng thét gào vang lên, vong hồn ôm đầu kêu rên một cách đau đớn rồi ngã ngay xuống đất.
Tôn Thụy cũng bị thương nặng, trong mũi chảy ra máu tươi, cái đầu đau đớn đến mức như muốn nứt ra rồi.
Nhưng hắn chính là người quản lý bưu cục, cho dù bị loại linh dị này tấn công khiến hắn đau đớn thì vẫn không chết được.
Thừa cơ hội này, Nhiếp Ảnh Bình vận dụng quỷ vực, gần như chỉ trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Dương Hiếu, dùng một tay bắt hắn lại.
Cơn lạnh rét kéo đến, băng sương lan ra khắp người Dương Hiếu, chẳng mấy chốc cả người hắn sẽ hóa bằng.