Dù nhân số của đám người Trương Tiện Quang ít hơn, nhưng trong đó có Nhiếp Ảnh Bình là ngự quỷ nhân đứng đầu, thậm chí mạnh hơn một số đội trưởng của tổng bộ.
Còn hai người Đỗ Hồng và Trương Oánh cũng là ngự quỷ nhân có năng lực, dù không bằng ngự quỷ nhân cấp đội trưởng nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
Người duy nhất kéo chân sau lại là Trương Tiện Quang, vì hắn đã mất gần hết sức mạnh linh dị.
Có điều Trương Tiện Quang là người quản lý của bưu cục, hắn sẽ không chết, đây cũng được tính là một lợi thế rất lớn.
Phe của Tôn Thụy dù nhân số nhiều, nhưng sức mạnh linh dị của vong hồn không bằng lúc còn sống, hơn nữa quá trình trưởng thành của họ từ lâu đã ngừng lại trong vài chục năm, thậm chí vài thập kỷ.
Nói thật thì họ đã hơi lạc hậu, không bắt kịp thời đại.
Nhưng vong hồn lại hơn ở số lượng, vấn đề khống chế sức mạnh linh dị cũng rất khó dây dưa.
Trong tình huống thế này, đôi bên rơi vào thế giằng co ngang tài ngang sức.
Chỉ đánh nhau trong chốc lát đã xảy ra thương vong.
Dù vong hồn trong tranh sẽ không chết, nhưng sẽ biến mất khi bị những linh dị khác gây ra thương tích nặng.
Dù sao sức mạnh linh dị của bức tranh sơn dầu có thể giữ cho họ bất tử thì những sức mạnh linh dị khác cũng có thể xóa bỏ sự tồn tại của họ.
Huống chi nơi này không phải là thế giới trong tranh sơn dầu, mà là thế giới trong quỷ họa.
Khi thoát khỏi thế giới trong tranh sơn dầu, vong hồn đã đánh mất đi một phần ưu thế của mình.
Vì vậy ba mươi sáu vong hồn lần lượt bị thương nặng, không thể duy trì sự sống, bắt đầu tan biến.
"Khương Vĩ, Hồng Tú Vân, Vương Đạo Hải, Trương Tiểu Mai.."
Một vong hồn hét tên bạn bè, tên người quen của mình.
Hắn phải tận mắt chứng kiến những người này bị Nhiếp Ảnh Bình giết, thân thể rã ra, chết ngay lập tức.
Nhưng những vong hồn khác cũng không hề kém cạnh, sau khi vài người phải trả giá đắt, họ cũng đã giết được một ngạ quỷ nhân tên là Trương Oánh của phe địch.
Đồng thời một người khác tên Đỗ Hồng cũng khó chống chọi, bị sức mạnh linh dị của những vong hồn khác tập kích tới mức sắp trở lại làm lệ quỷ.
Dương Hiếu mượn cơ hội này lôi Trương Tiện Quang thật vào trong mộng, cố gắng mang kẻ cầm đầu này đi.
"Một bầy vong hồn không biết đã chết bao nhiêu năm, cậu nghĩ rằng cứ dựa vào số lượng là thắng được sao? Hôm nay tôi phải để cho các người biết sự chênh lệch thực lực giữa các ngự quỷ nhân không thể bù đắp bằng số lượng"
Nhiếp Ảnh Bình hét lên, cơ thể hắn lạnh lẽo như tro nguội, da thịt trên người xuất hiện từng lỗ máu ứ đọng, như thể chồng chất đủ vết thương.
Lúc này có linh dị ở gần đó đang ăn mòn hắn, liều mạng giết chết hắn.
Nhưng nhiệt độ xung quanh hắn đang giảm mạnh, những vong hồn gần đó có cảm giác như đang ở trong quan tài bằng băng, một lớp sương băng dày đặc phủ trên lông mày, tóc và mí mắt.
Có vài vong hồn cố gắng tới gần Nhiếp Ảnh Bình, muốn tấn công hắn, kết quả thân thể lại bị đông lạnh ngay tại chỗ, trở thành một bộ thi thể cứng ngắc.
Nhiếp Ảnh Bình cầm trên tay một món đồ chơi nhỏ nhắn cũ kỹ, đó là chiếc trống lắc mà ngày xưa bọn trẻ hay chơi.
Lớp sơn đỏ trên chiếc trống đã loang lổ, thậm chí mặt trống còn dơ bẩn và biến thành màu đen, hơn nữa món đồ chơi nhỏ này còn bị hư hỏng, hai viên đạn treo hai bên trái phải đã không còn.
Nhưng điều kỳ lạ là dưới mặt trống lục lạc hình như có một khuôn mặt người, đường nét hài lòng bàn tay nổi lên như có ác quỷ bị giam cầm bên trong.
Rõ ràng đây là một vật phẩm kinh dị rất quỷ quái.
Không, nói một cách chính xác, đây là vũ khí linh dị của Nhiếp Anh Bình.
Lúc này hắn cầm trống lắc như cầm búa tạ, đập một cái vào thi thể bị đông cứng.
Tiếng trống nặng nề vang lên cùng với tiếng la hét của lệ quỷ thét gào khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Sau một tiếng đó, thi thể bị đông cứng trực tiếp vỡ vụn, ngay cả một chút dấu vết cũng không sót lại.
Cùng lúc đó, tiếng hét chói tai đáng sợ khiến vài vong hồn gần đó trợn mắt ngã xuống đất, máu tươi sền sệt chảy ra từ lỗ mũi, mắt và miệng, như thể ý thức của họ đã bị tổn thương nghiêm trọng.
"Không thể bỏ mặc tên kia không quản, anh ta rất mạnh, chúng ta không thể thắng nếu không giết được anh ta."
"Đồ vô dụng nên chết quách trong yên lặng."
Nhiếp Ảnh Bình bước tới, quỷ vực của hắn lan ra, nhiệt độ quanh thân chợt giảm xuống.
Loại nhiệt độ này không phải là nhiệt độ chân thật, mà là linh dị gây ảnh hưởng đến hiện thực.
Nếu có thể chấm dứt sự ảnh hưởng của linh dị thì loại cảm giác nhiệt độ thấp này sẽ không còn tồn tại, giống như quỷ hỏa bị đốt cháy, không phải ánh lửa chân thật mà là biểu hiện của sức mạnh linh dị.
Vong hồn vừa mở miệng kia lập tức cảm thấy cả người bị đông cứng lại, hình như ngay cả máu cũng ngừng chảy.
Rõ ràng họ đã không còn thân thể như người sống nhưng vẫn cảm nhận được cơn lạnh rét buốt đến mức tê dại.
"Anh đừng hy vọng xa vời."
Vong hồn kia rất tức giận, hắn tấn công thêm một đòn trước khi cơ thể bị đông cứng lại.
Một bóng đen thoát khỏi cơ thể người đó, đi về phía Nhiếp Ảnh Bình.
Tuy nhiên đợt tấn công bằng linh dị còn chưa tới nơi đã dừng lại trước mặt Nhiếp Ảnh Bình.