Cô chính là cô gái trong quỷ họa này, đã phải trải qua đủ mọi chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Hà Nguyệt Liên hiểu rõ, căn bản không có kiếp này hay kiếp trước, cô gái trong quỷ họa này nói như vậy đại biểu cho việc cô sắp thừa kế tất cả những gì thuộc về cô ấy, bao gồm cả ký ức.
Lúc đó, chính Hà Nguyệt Liên cũng đã tự cho rằng mình và cô gái trong quỷ họa kia là cùng một người, giống như kiếp trước và kiếp này.
"Thì ra cô ấy cũng tên là Nguyệt Liên"
Lúc này, cô cũng biết được một số thông tin về cô gái trong quỷ họa khi còn sống, dù những ký ức đó đã bị phá nát không còn được đầy đủ nữa nhưng cô vẫn có thể hiểu được rất nhiều chuyện trong đó.
Cùng lúc này, những người xung quanh đang quan sát tình huống cũng thấy được một cảnh không thể tưởng tượng nổi.
Thân hình lệ quỷ bên trong quỷ họa đang nắm tay Hà Nguyệt Liên đã hoàn toàn biến mất, không để lại chút dấu vết nào.
Hai tay Hà Nguyệt Liên đột nhiên trở nên trắng nõn lạ thường, khí tức trên người cô cũng bắt đầu lạnh lẽo quỷ dị, đồng thời tiếng gào thét đau đớn giãy dụa cũng biến mất.
Tất cả chìm vào sự im lặng chết chóc.
Không ai biết cô gái đang mặc áo cưới màu đỏ và đội khăn trùm đầu màu đỏ chỉ để lộ một đôi bàn tay trắng nõn ra ngoài này rốt cuộc là người hay quỷ.
Nhưng mọi người đều có thể chắc chắn được rằng cho dù thứ này là người hay quỷ đều vô cùng đáng sợ.
"Sắp kết thúc rồi."
Ánh mắt Dương Gian khẽ động, hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi của linh dị.
Giờ phút này, Trương Tiện Quang cũng nhìn chằm chằm Hà Nguyệt Liên, hắn rất muốn biết kết quả của quá trình này, dù sao đây cũng là tâm huyết cả đời của hắn, cho dù hắn không phải là người kế thừa hết tất cả nhưng chỉ cần nhìn thấy Hà Nguyệt Liên sống sót, coi như hắn chết cũng không hối tiếc.
"Hy vọng cô ta có thể sống sót, nếu không chuyện này sẽ rất phiền phức, với cấp bậc của lệ quỷ này, chúng ta có muốn đối phó cũng cực kỳ khó khăn."
Hà Ngân Nhi nói.
Chu Đăng nói: "Đội trưởng Dương, tôi chỉ chờ cậu nói một câu là tôi lập tức ra tay"
Hắn xoa xoa hai tay, giống như đang chuẩn bị cho một trận đánh lớn.
Một chốc lát sau, xung đột và dung hợp linh dị đã hoàn toàn kết thúc.
Bên dưới khăn trùm đầu màu đỏ, Hà Nguyệt Liên chậm rãi mở to hai mắt.
Cô đã sống sót, thậm chí còn rất tỉnh táo.
Nhưng cô đã không giống như lúc trước nữa rồi, hai loại ký ức dung hợp làm cho cô thay đổi rất nhiều, bất kể là ý thức hay thân thể đều thay đổi.
Sau khi tỉnh lại, cô không có bất kỳ động thái nào, cô đang suy nghĩ, cũng đang thích ứng với loại sức mạnh linh dị mới này.
Giờ phút này, Hà Nguyệt Liên đã biết tình huống xung quanh thông qua quỷ vực.
Xung quanh cô có mười mấy vong hồn, mấy ngự quỷ nhân, ngay cả Trương Tiện Quang cũng đang nhìn chằm chằm cô.
Họ vừa tò mò, vừa căng thẳng, thậm chí còn chuẩn bị xuất thủ.
"Họ đang đề phòng mình sao? Không, họ đang lo lắng mình sẽ biến thành lệ quỷ nên mới chuẩn bị ra tay.
Mình nên làm gì bây giờ? Sử dụng sức mạnh linh dị mới để rời khỏi nơi này, nhanh chóng bỏ xa họ, hay là gặp mặt họ một lần, để họ thấy tình huống của mình lúc này?".
Hà Nguyệt Liên suy nghĩ, đồng thời cô cũng tính toán con đường tương lai của chính mình.
"Chạy trốn không phải là một quyết định sáng suốt, mình nhất định phải đối mặt, huống chi mấy người Dương Gian cũng không phải người xấu."
Nghĩ tới đây, bàn tay trắng nõn của cô hơi động đậy.
Chỉ một động tác này, trong nháy mắt đã khiến mọi người xung quanh chuẩn bị ra tay.
---- “Tay của cô ta bắt đầu động đậy rồi, mọi người cẩn thận"
Chu Đăng trợn tròn mắt, nhìn bàn tay trắng nõn lộ ra bên ngoài chiếc váy cưới màu đỏ động đậy một chút, hắn lập tức không nhịn được mà hét lên.
Hành động này chứng tỏ rằng đối phương đã sống lại.
Nhưng không ai biết sau khi tỉnh dậy cô sẽ là người hay quỷ.
Tuy nhiên, trong tình huống không chắc chắn như vậy, mọi người thường nghĩ đến kết cục tồi tệ nhất, dù sao thì khi đối mặt với linh dị cấp cao như này bắt buộc phải chuẩn bị tốt mọi thứ, ai cũng không được SƠ ý.
Lúc này Dương Gian cũng mở mắt quỷ của mình ra, thậm chí một vũng nước đã xuất hiện dưới chân hắn.
Một khi động thủ hắn sẽ ngay lập tức lấy đinh quan tài ra và tấn công con quỷ trước mặt, buộc nó phải khởi động lại, sau đó tìm vị trí thực của quỷ họa càng nhanh càng tốt.
Chỉ có cách này mới có cơ hội nhốt nó lại.
Tất nhiên, kế hoạch là vậy.
Nhưng không thể làm được điều đó nếu không phải trả một vài cái giá.
Lúc này, dưới chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, giọng nói của Hà Nguyệt Liên vang lên: "Là tôi, tôi vẫn còn sống, tôi không phải quỷ, đừng ra tay"
Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người lập tức giật mình.
Thành công rồi sao? Lúc này Trương Tiện Quang mỉm cười, hắn cười rất hạnh phúc.
Hà Nguyệt Liên còn sống, điều đó cho thấy kế hoạch của hắn đã thành công rồi.
Dù hiện tại người thành công không phải hắn nhưng điều đó cũng đủ chứng minh rằng hàng chục năm lập kế hoạch của hắn là chính xác.
Kế hoạch này của hắn có khả năng thành công.
"Tôi biết sẽ thành công mà, tôi biết rằng cô ấy vẫn còn sống, có nghĩa là cô ấy đã thành công điều khiển quỷ họa, kế hoạch Đào Hoa Nguyên của tôi là chính xác, các cậu đều thấy cả rồi chứ, tôi không điên, tôi đang làm một việc đúng đắn."
Nói rồi hắn đã bật khóc.