Sự dung hợp này có thể biến Hà Nguyệt Liên trở thành một ngự quỷ nhân mới, hoặc cũng có thể xuất hiện một lệ quỷ mới khủng bố đến mức khó tưởng tượng nổi.
Lúc này, tuy Hà Nguyệt Liên không động đậy chút nào nhưng ý thức của cô lại đang bị linh dị đáng sợ ăn mòn.
Trong ý thức của cô xuất hiện một cô gái mặc áo cưới truyền thống màu đỏ, cô gái kia giống cô như đúc, hoàn mỹ không một tỳ vết, xinh đẹp đến mức không thể tin được, vẻ ngoài này không phải người sống bình thường có thể sở hữu, mà giống một người chết hơn, hoặc giống một sản phẩm của linh dị hơn, khiến cho người ta cảm thấy không chân thật.
Vào lúc này, cô gái kỳ quái kia đang bước từng bước tiến lại gần cô.
Mà cô lại không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể đứng bất động tại chỗ trơ mắt nhìn đối phương càng lúc càng tới gần mình.
Theo từng bước chân của cô gái kia, một phần kí ức không thuộc về cô bắt đầu xuất hiện trong đầu, giống như những mảnh trí nhớ nhỏ vụn rải rác.
"Mình tên là Hà Nguyệt Liên, không, mình còn có một cái tên khác, cô ta là ai và mình là ai? Trí nhớ của mình sao thế này? Không, tại sao mình chỉ nhớ được một số chuyện trước kia.
Những cái đó không phải là ký ức của tôi, mà là của quỷ, là quỷ đang ăn mòn mình, mình phải phản kháng nó, nếu không mình sẽ chết."
Ý thức của Hà Nguyệt Liên bị xung đột linh dị ảnh hưởng, nếu cô không thể giữ cho bản thân mình tỉnh táo thì chờ sau khi dung hợp linh dị kết thúc, cô đã không còn là người sống nữa, mà là một bộ thi thể.
Đặc thù rõ ràng nhất giữa ngự quỷ nhân và quỷ chính là ngự quỷ nhân có ý thức của chính mình, mà quỷ không chỉ dựa vào quy luật giết người, nó còn rất hung hiểm và đáng sợ.
Thời gian tích tắc trôi qua, Hà Nguyệt Liên cảm nhận được ý thức của mình bị xói mòn càng ngày càng nghiêm trọng, có đôi khi cô còn cảm giác giống như mình sắp biến mất.
Nhưng mỗi khi ý thức của cô chuẩn bị rơi vào trạng thái ngủ say, lại giống như có một nguồn linh dị khác kéo nó trở về.
Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần thế, Hà Nguyệt Liên không ngừng quanh quẩn bên lề sinh tử, nỗi sợ hãi trong lòng cô đã tiêu tán rất nhiều, chỉ còn lại toàn chấp niệm.
Cô không muốn chết.
Đây là mong cầu tồn tại cơ bản nhất của một con người, không yêu cầu thêm bất cứ điều gì cả.
Hà Nguyệt Liên bắt đầu nỗ lực thử khống chế một gì đó, cho dù thứ nhỏ nhất cô cũng không muốn buông tha.
Trong lúc linh dị hai bên va chạm, Hà Nguyệt Liên là bên thứ ba nhỏ bé và yếu ớt nhất chỉ có thể đánh cắp được một ít sức mạnh, một khi cô nắm giữ được một phần sức mạnh linh dị yếu ớt, cô có thể sử dụng nó làm khởi điểm để không ngừng cân bằng những linh dị đang xung đột này, và tồn tại trong điều kiện khắc nghiệt như vậy.
Điều này chẳng những cần sự may mắn mà còn cần ý chí và một chút thủ đoạn.
Không phải ai cũng có thể trở thành một ngự quỷ nhân đủ tư cách.
Rất nhiều người tuy có được may mắn và bất ngờ khống chế được lệ quỷ, nhưng năng lực không đủ sẽ bị đào thải rất nhanh, trở thành vật dẫn của lệ quỷ.
Thời đại linh dị hồi sinh nhất định phải chọn ra một nhóm ngự quỷ nhân đứng đầu.
Một người bình thường như Hà Nguyệt Liên giờ phút này lại có được một cơ hội tốt như vậy, có thể nắm bắt được cơ hội hay không còn dựa vào chính cô.
Cho dù Trương Tiện Quang có tính toán kỹ càng thì hắn cũng không chắc chắn được Hà Nguyệt Liên nhất định sẽ thành công, cho nên hắn cũng đã chuẩn bị cả phương án nếu rơi vào trường hợp kế hoạch thất bại.
Lúc này, trong tiềm thức của cô, cô gái hoàn mỹ không tỳ vết kia đã đi tới trước mặt Hà Nguyệt Liên, thân hình cô ấy không còn mơ hồ nữa mà rõ ràng hơn, có thể nhìn thấy được.
Hai người đứng đối diện nhau, giống nhau như đúc, giống như đang nhìn chính mình trong gương.
Hà Nguyệt Liên nhìn chằm chằm người trước mặt này, không, phải nói là quỷ.
Cô cảm thấy bây giờ mình đã có thể động đậy, không còn là một con rối nữa, nhưng đối mặt với tình huống này, cô lại không biết phải nói thế nào hay phải làm gì bây giờ.
Vì Hà Nguyệt Liên không có kinh nghiệm xử lý những chuyện thế này.
"Cô không nên trốn tránh."
Hà Nguyệt Liên cắn răng, muốn đụng vào con quỷ trong ý thức này, nếu có thể cô cũng không ngại đánh với nó một trận ngay tại đây, dù sao cô tuyệt đối không thể nhận thua.
Nhưng mà nháy mắt khi cô chạm vào lệ quỷ trước mặt, có lẽ đó là tất cả những mảnh ghép đầy đủ về cuộc đời nó khi còn sống, trong một khoảnh khắc nào đó linh dị đạt tới sự cân bằng, hoặc có thể do một phần ký ức bị đánh thức do sự xung đột linh dị, giờ khắc này, cô gái bên trong quỷ họa lại nở nụ cười.
Nụ cười này không hề quỷ dị, ngược lại là một nụ cười rất hiền lành.
"Tôi là kiếp trước của cô, cô là kiếp này của tôi, cố gắng sống tốt..."
Vừa nói xong, cô gái quỷ dị trong ý thức kia giống như một món đồ sứ yếu ớt bắt đầu vỡ vụn ra, tan biến, đồng thời một phần ký ức càng thêm hoàn chỉnh bắt đầu xuất hiện trong đầu Hà Nguyệt Liên.
Ngay khoảnh khắc đấy, dường như cô đã nhớ lại tất cả những chuyện từng xảy ra ở kiếp trước.