Trần Kiều Dương trên kiệu giấy im lặng một lúc và nói với giọng có phần cầu xin: "Dù tôi đã tham gia vào chuyện của Trương Tiện Quang, nhưng tôi cũng là bị ép buộc.
Dù sao thì, tôi có mối quan hệ cũ với hắn, tôi không biết rằng chuyện sẽ lớn như vậy, dù giữa chúng ta có một số hiểu lầm, nhưng tôi cũng có thể sửa đổi, cho tôi một cơ hội được không?"
Lúc này, hắn bắt đầu cầu xin sự thương xót.
Có vẻ như Trần Kiều Dương cũng hiểu rằng rất khó để thoát ra sau khi bị chặn lại ngày hôm nay.
Đối phương có sức mạnh linh dị để truy tìm hắn, cho dù hắn có đi đâu thì cũng vô dụng.
"Tha cho anh? Anh cũng không nhìn lại xem anh đã làm những gì."
Dương Gian nói một cách lạnh lùng.
Trần Kiều Dương tiếp tục cầu xin: "Mấy ngày nay không có nhiều ngự quỷ nhân gia nữa rồi, cậu giữ tôi lại, tôi có thể làm việc cho cậu, giúp tổng bộ giải quyết sự kiện linh dị, bù đắp lỗi lầm, bây giờ cậu giết tôi, trừ giải tỏa cơn tức ra thì chả được gì, cần gì phải thế? Nó chỉ giống như là xả hận thù cũ thôi.
Giữa chúng ta không có bất kỳ mối hận thù sâu sắc nào.
Bây giờ Trương Tiện Quang bọn họ đã thất bại, một mình tôi cũng không thể tạo ra sóng gió gì được, không có uy hiếp gì đến các cậu."
"Thêm một trợ thủ dù sao cũng là một chuyện tốt."
"Giữ lại anh rất dễ gây thêm loạn.
Một khi ngự quỷ nhân như anh gây rối, ảnh hưởng còn lớn hơn cả mười sự kiện linh dị"
Dương Gian thái độ kiên quyết, hắn không đồng ý.
Ngọn lửa quỷ trong quỷ vực càng sôi sục.
Lúc này, kiệu giấy đã được châm lửa và ngọn lửa bắt đầu bốc lên.
Trần Kiều Dương không dám bước ra khỏi kiệu giấy.
Hắn có thể sẽ bị thiêu chết nếu bước ra.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng kiên trì không được bao lâu, vậy nên hắn nói tiếp: “Hay là như này, tôi giúp các cậu xử lý hai mươi sự kiện linh dị, đổi lấy mạng của tôi, thế nào? Ba mươi cũng được, bốn mươi cũng được, cậu ra điều kiện, tôi đảm bảo sẽ làm được."
"Những người thất thường như anh, lừa người khác còn được, lừa tôi? Nằm mơ đi.
Lúc trước, ba mẹ Vương Sát Linh nhốt anh ở căn nhà cổ đó không phải là không có nguyên do, anh hẳn là đã làm rất nhiều chuyện ác."
Dương Gian vẫn không chút động lòng.
Lục Chí Văn cũng không thuyết phục được Dương Giang Trước đây, hắn có thể thuyết phục Dương Gian, nhưng bây giờ người cũng đã bắt được rồi, thuyết phục hắn thêm nữa cũng thật là ngu ngốc.
"Nếu các cậu đã thực sự muốn giết tôi, thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, liều một phen cá chết lưới rách thôi."
Trần Kiều Dương tức giận nói: "Để đuổi theo và giết tôi, các cậu đã đi qua tám thành phố và mười lăm quận huyện.
Ở những nơi đó tôi đều để lại một ít linh dị.
Nếu tôi còn sống, những linh dị ẩn đó sẽ không mất kiểm soát mà bị tôi trói buộc"
"Một khi tôi chết đi, những lệ quỷ đó sẽ không bị ràng buộc bởi tôi, tức là sẽ có hơn hai mươi sự kiện linh dị.
Đến lúc đó xảy ra chuyện gì tôi cũng không nói chắc được đâu."
Ánh mắt Lục Chí Văn lấp lóe: "Dương Gian, cậu nói đúng, một người như vậy nên giết, hắn trước đó nói sẽ xử lý ba mươi sự kiện linh dị để cứu mạng mình, chắc chắn là muốn tự biên tự diễn.
Nếu cậu tha cho hắn, linh dị mà hắn để lại sẽ trở thành công lao của hắn.
Nếu cậu giết hắn, linh dị mà hắn để lại sẽ trở thành sự kiện linh dị, giết hắn đã tính trước rồi."
“Họ Dương kia, cho tôi một con đường sống, sau này mọi người đều bình an vô sự, thế nào?"
Trần Kiều Dương ngập ngừng nói.
"Đe dọa tôi?"
Dương Gian bước lên ngọn lửa quỷ với khuôn mặt lạnh lùng và sải bước về phía cái kiệu giấy.
Lúc này, một phần nhỏ của kiệu giấy đã bị đốt cháy, khắp nơi đều có vết cắt.
Bên trong, Trần Kiều Dương đứng ngồi không yên, như kiến đang bò trên nồi lẩu.
"Anh cảm thấy tôi sẽ để cho anh đe dọa tôi sao? Anh muốn linh dị mất kiểm soát, dùng tính mạng của người bình thường để đánh cược, vậy thì tôi sẽ xóa ý thức của anh, để người khác kế thừa sức mạnh linh dị của anh.
Như vậy xem ra, chuyện này tự nhiên cũng sẽ có người giải quyết, được kế thừa sức mạnh linh dị sẵn có trên người ngự quỷ nhân giống như anh là tốt nhất rồi, đến vấn đề lệ quỷ sống lại cũng không có."
"Chết rồi."
Sắc mặt Trần Kiều Dương thay đổi, chuẩn bị bỏ lại hiệu giấy để chạy.
"Đã quá muộn rồi."
Giây tiếp theo, kiệu giấy bị ngọn lửa quỷ nhấn chìm hoàn toàn, lửa xung quanh đã chặn đường rút lui của Trần Kiều Dương, nhốt hắn vào quỷ vực.
Máu của Trần Kiều Dương vừa nhỏ xuống mặt đất lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng, linh dị trong máu cũng bị thiêu rụi, không còn tác dụng gì nữa.
"Họ Dương kia..."
Khuôn mặt hắn méo xệch, có chút tuyệt vọng và tức giận.
Ngay khi quay đầu lại, một lòng bàn tay cháy đen đã tóm lấy cổ hắn, sau đó bóng đen bao phủ lấy hắn, trực tiếp xâm nhập vào ý thức của Trần Kiều Dương.
"Yên tâm lên đường, sẽ không đau đầu."
Giọng của Dương Gian vang lên bên tai.
Tầm nhìn của Trần Kiều Dương mờ đi, ý thức của hắn bắt đầu biến mất, mí mắt nhanh chóng khép lại.
Hắn có biệt danh là người chăn quỷ, khi không có quỷ xung quanh, khả năng chiến đấu của hắn không hề mạnh, thậm chí có thể nói là có chút yếu đuối, chính vì điều này mà hắn luôn ẩn mình và cố gắng không lộ mặt càng nhiều càng tốt.
Cơ thể Trần Kiều Dương co giật, hắn ngừng giãy dụa, toàn thân mềm nhũn trên không trung, trợn tròn mắt.
Hắn chưa chết.
Nhưng hắn chỉ còn là một xác sống, bởi vì trí nhớ của hắn đã bị Dương Gian đọc hoàn toàn, ý thức của hắn cũng bị cưỡng ép xóa hết rồi.