"Người sống chỉ thấy quỷ, sống chết không thấy người chăn quỷ? Thời đại của anh đã kết thúc rồi"
Dương Gian buông tay, Trần Kiều Dương buông tay.
Hắn không rơi xuống mặt đất, nhưng mắt lại vô hồn, đứng nguyên tại chỗ.
Sau đó, ánh lửa xung quanh biến mất, quỷ vực của hắn được lấy lại.
"Một ngự quỷ nhân không có ý thức quả thực là một đối tượng thí nghiệm tốt, Dương Gian, để tôi mang hắn đi được không? Tôi có thể để hắn mặc bộ da người đó, và sau đó để A Hồng vẽ Lý Quân, để Lý Quân có thể sống lại trên cơ thể của Trần Kiều Dương"
Lục Chí Văn nói.
"Anh có chắc mình làm được không?"
Dương Gian hỏi.
Lục Chí Văn nói: "Sức mạnh linh dị của hắn có thể khống chế lệ quỷ, đồng thời có thể khống chế da người.
Loại sức mạnh linh dị này rất thích hợp để Lý Quân sống lại, xác suất thành công rất cao."
"Nếu được dùng để hồi sinh Lý Quân, tôi sẽ không keo kiệt, giao nó cho anh đó, nhân tiện dẫn theo một người khác."
Sau khi Dương Gian nói xong, một bóng người một lần nữa xuất hiện trước mắt.
Lúc đầu, hình bóng mờ ảo, nhưng sau đó càng ngày càng rõ ràng, và cuối cùng nó hiện ra hoàn toàn trước mắt.
Đây là một thanh niên lạ mặt.
Những giây tiếp theo, người thanh niên lạ mặt này trố mắt tỉnh dậy: "Dương Gian? Cậu lại làm tôi sống lại hả? Lần này xảy ra chuyện gì vậy, lần trước vì cậu mà tôi nhảy xuống hồ tự tử, lần này không phải lại muốn tôi đi chết nữa chứ."
"Đừng nói nhảm, tất cả kinh nghiệm đều ở trong đầu cậu.
Tôi đã cho cậu một phần ký ức của Trần Kiều Dương, cậu hợp tác với Lục Chí Văn để tìm ra một số linh dị ẩn trong thành phố và xử lý chúng.
Cậu biết những địa điểm này."
Dương Gian nói.
Hắn cần một người làm công cụ.
Vì vậy, Vương Thiện, người đã chết vài lần, đã được hắn hồi sinh.
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
Vương Thiện thở dài và nói trong bất lực.
Lục Chí Văn nhìn Dương Gian, rồi nhìn Vương Thiện: "Nó là sản phẩm linh dị sao? Nhưng nó thực sự có ý thức của một người sống bình thường... Nó không đơn giản.".
"Mọi thứ đều cho anh rồi, chuyện còn lại đừng tìm tôi nữa, tôi không hứng thú với mấy chuyện vặt vãnh như này."
Sau khi Dương Gian nói với Lục Chí Văn xong, cơ thể hắn chìm vào vùng nước tù đọng dưới chân và biến mất.
"Thuận tiện cho tôi đi nhờ một tí đi, ở đây cách tổng bộ hơi xa."
Lục Chí Văn nói, nhưng có vẻ hơi muộn.
"Hắn vẫn luôn như vậy, anh quen dần là được."
Vương Thiện đến an ủi: “Đây là lần sống lại thứ ba hay thứ tư của tôi, không biết lần này tôi có thể sống được bao lâu nữa, để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Vương Thiện, sau này xin hãy chiếu cố tôi nhiều hơn."
"Lục Chí Văn, một trong những đội trưởng của tổng bộ, tôi có hồ Sơ của cậu."
Lục Chí Văn nói: "Giúp tôi cõng Trần Kiều Dương.
Chúng ta cũng nên đi rồi."
"Không sao, Dương Gian bảo tôi nghe lời anh, hiện tại anh là lão đại."
Vương Thiện nhún vai, chủ động vác xác của Trần Kiều Dương.
Giây tiếp theo, ba bóng người bắt đầu xoay vòng, rồi biến mất tại chỗ.
Lục Chí Văn cũng có quỷ vực, nhưng phạm vi không biến thái như Dương Giang Vì vậy, hắn vẫn hy vọng rằng Dương Gian có thể cho hắn đi nhờ một đoạn.
"Mọi chuyện đã kết thúc, một nhóm ngự quỷ nhân do Trương Tiện Quang cầm đầu đều đã chết hết, quỷ hoạ bị một người bình thường tên là Hà Nguyệt Liên khống chế.
Tạm thời xếp cô ấy vào bưu cục quỷ do người phụ trách Tôn Thuy tại thành phố Đại Hán quản lý."
Lúc này tại tổng bộ, sau khi Tào Duyên Hoa nhận được tin lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi truyền đạt lại thông tin cho những người khác trong bàn hội nghị.
"Nhanh như vậy đã xong xuôi hết rồi à? Khá bất ngờ đấy! Tôi nhớ tin tức nhận được vào lúc trước có vẻ không ổn lắm, thành phố Đại Hán xảy ra hiện tượng linh dị vì không khống chế được quỷ hoạ."
Sau khi nghe được tin này, Vương Sát Linh đang ngồi trên ghế lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.
Theo hắn thấy, đối phương dám giết Cao Minh, còn có thể mang quỷ hoạ đi dưới sự có mặt của nhiều đội trưởng, như vậy thực lực của kẻ đó nhất định rất mạnh.
Không ngờ mới đó đã truyền đến tin tức đối phương bại trận.
"Tám đội trưởng cùng nhau liên thủ, còn được Dương Gian dẫn đội.
Có thể nói, toàn giới linh dị này không tìm được kiểu đội hình thứ hai giống như thế.
Đối phương thua là chuyện đương nhiên, không có gì kì lạ.".
Lâm Bắc ở bên cạnh mỉm cười, có vẻ hắn rất có lòng tin vào đội hình này.
Vương Sát Linh nói: "Hậu quả của va chạm linh dị nhất định rất thảm đúng không, cái giá phải trả chắc chắn không nhỏ."
Vẻ mặt Tào Duyên Hoa rất nghiêm túc, không hề tỏ ra đắc thắng sung sướng, hắn chỉ nói: "Lý Quần thật sự đã chết, có thể sống lại hay không thì chẳng ai dám chắc.
Vệ Cảnh đã mất liên lạc, sống chết chưa rõ.
Trạng thái của Liễu Tam sa sút nghiêm trọng, đã đến bờ vực mất kiểm soát.
Hà Ngân Nhi vận dụng chiêu thức chiêu hồn đáng sợ nhất nhưng vẫn suýt bị giết chết..."
Nghe những thông tin này, sắc mặt hai người Vương Sát Linh và Lâm Bắc lập tức cứng lại.
"Đùa gì thế, tám đội trưởng liên thủ những kết quả lại thảm như vậy à?"
Một đội trưởng dự bị đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi vì quá kinh ngạc và tức giận.
"Lý Quân chết rồi sao?"
A Hồng cũng hơi sửng sốt.