Tào Dương liếc mắt một cái: "Cô tính thời gian xem, từ khi bọn Dương Gian xuất phát đến bây giờ mới được bao lâu? Chiến đấu và chém giết bằng linh dị vô cùng gay gắt, cho tới khi chúng ta đến hỗ trợ thì chuyện đã xong xuôi hết rồi.
Hơn nữa Quỷ Vực của quỷ hoạ đã bao phủ cả thành phố Đại Hán, chúng ta muốn tìm được Dương Gian cũng phải tốn rất nhiều công sức, nên khó mà hỗ trợ bọn họ."
Vương Sát Linh không nói lời nào, chỉ yên lặng tháo kính xuống, nhìn trái nhìn phải.
Dù hắn có thể qua đó trợ giúp, nhưng như vậy sẽ bại lộ rất nhiều tin tức.
"Tốt rồi, chuyện này đã kết thúc.
Chuyện giải quyết hậu quả tổng bộ sẽ xử lý.
Các cậu có thể tìm hồ sơ tài liệu để đọc về những diễn biến sau này."
Tào Duyên Hoa nói, không tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa.
Vốn dĩ hắn phải vội vàng lên tiếng chính là mong ổn định lòng người.
Dù cái giá phải trả rất đắt nhưng tóm lại bọn họ vẫn thắng.
Mà điều này có thể chứng minh, bổ nhiệm vị trí đội trưởng thực thi pháp luật là điều vô cùng cần thiết.
Nếu lần này không nhờ Dương Gian dẫn đội, dựa vào sự điều động từ tổng bộ tuyệt đối không có chuyện những đội trưởng này tham gia hành động nhanh đến vậy.
"Tất nhiên vụ án đã kết thúc, chuyện giải quyết tốt hậu quả không cần chúng ta phải bận tâm nữa.
Tôi chỉ muốn biết đêm nay tôi có thể về lại thành phố Đại Đông không?"
Vương Sát Linh hỏi.
"Hội nghị đội trưởng còn chưa kết thúc mà cậu đã vội đi rồi à?"
Tào Dương nhìn hắn.
Vương Sát Linh nói: "Lãng phí thời gian ở vấn đề này mãi cũng không phải là chuyện tốt.
Bên kia tôi còn rất nhiều chuyện chưa xử lý.
Lần này vì nể mặt Dương Gian nên tôi mới tranh thủ tới đây.
Vả lại sau khi sự việc như thế xảy ra, hội nghị đội trưởng đã kết thúc, họ không có thời gian tiếp tục quay lại tham gia nữa.
Nếu sau đó còn có chuyện quan trọng cần tôi ra mặt thì tôi sẽ tự mình đến tổng bộ."
Đối mặt với lời giải thích như vậy, Tào Duyên Hoa không có cách nào phản bác, đành phải nói: "Nếu hôm nay không có chuyện gì xảy ra, cậu có thể về thành phố Đại Đông, gọi nhiều đội trưởng đến đây chỉ hao phí thời gian đúng là không phải"
"Cảm ơn bộ trưởng Tào đã hiểu cho."
Vương Sát Linh mỉm cười.
"Nhưng mà hội nghị đội trưởng lần sau vẫn mong cậu đến tham gia đúng giờ."
Tào Duyên Hoa lại nói.
"Đây là chuyện đương nhiên."
Vương Sát Linh đồng ý.
Cùng lúc đó, sau khi Dương Gian thanh tẩy Trần Kiều Dương xong cũng không quay về bưu cục quỷ.
Hắn đã sắp xếp ổn thoả những chuyện còn lại, tin rằng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thế nên hắn tranh thủ thời gian này tìm một chỗ an toàn nghỉ ngơi một lát.
Hắn vào thế giới trong mơ.
Vẫn là ngôi làng vắng vẻ quen thuộc đó.
Dường như toàn bộ thế giới chỉ có một mình hắn.
Chẳng qua Dương Gian lại tìm được Vương Hàm còn đang bị nhốt trong ác mộng ở một ngôi nhà.
Lúc này cả người Vương Hàm đẫm máu, khí tức yếu ớt nằm trên đất.
Ở thế giới trong mơ, hắn bị quỷ cẩu cắn bị thương, bây giờ vết thương rất nghiêm trọng.
Dù hắn đã xử lý SỞ một lượt, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa hắn vẫn sẽ chết ở chỗ này.
"Trương Tiện Quang đã chết, kế hoạch chốn đào nguyên của các người thất bại rồi"
Dương Gian đi vào căn nhà này, vừa mở miệng đã nói như thế.
Lúc này, Vương Hàm nhắm mắt nằm trong vũng máu gắng gượng mở mắt, chống lại ý thức mê mang.
Lúc nghe được tin này, ánh mắt hắn lộ ra một tia kinh ngạc pha chút nghi ngờ.
"Thất bại rồi sao?"
Hắn nhắm mắt lại, trụ cột tín niệm trong lòng đã sụp đổ.
Dương Gian nói tiếp: "Cơ thể của anh tôi cũng tìm được.
Nhưng tôi không muốn giết anh cho lắm, bởi vì số người chết hôm nay đã đủ nhiều nên tôi định thả anh rời khỏi nơi này."
"Không giống tác phong của cậu."
Hô hấp của Vương Hàm hơi bất ổn, hắn mở miệng trả lời.
"Dù sao anh cũng chưa từng gây chuyện, tôi vẫn bằng lòng cho anh một cơ hội.
Nhưng cũng chỉ có một lần, hy vọng anh cố mà trân trọng nó.
Nếu tôi lại nghe được tin anh gây chuyện, anh sẽ có cơ hội quay về nơi đây một lần nữa"
Sau khi nói xong, Dương Gian không để ý đến hắn ta nữa, xoay người rời đi.
Vương Hàm gắng gượng nhổm dậy nhìn Dương Gian đã rời đi, hắn vẫn có chút khó tin.
Dương Gian thật sự không giết mình, muốn thả mình đi sao? Là do kế hoạch của Trương Tiện Quang thất bại, mình không thành công được? Hay là do hắn tự nhiên động lòng trắc ẩn? Mang theo loại suy nghĩ này, cơ thể của hắn dần dần mơ hồ rồi biến mất ở thế giới trong mơ.
Sau khi thoát khỏi mộng cảnh, Vương Hàm trong hiện thực mở mắt tỉnh lại.
Mà tiễn Vương Hàm đi xong, Dương Gian cũng không nhàn rỗi.
Hắn dạo khắp thế giới trong mơ như trước.
Lúc này, hắn đang ra khỏi ngôi làng.
Cách ngôi làng không xa có một trường tư thục cũ.
Có một con đường mòn nối làng và trường tư thục.
Dương Gian đi men theo con đường đó, hắn lại đẩy cổng trường tư thục ra một lần nữa.
Bên trong trường tư thục rộng rãi, Trương Tiện Quang như một cọc gỗ bị đóng tại chỗ không nhúc nhích đang ở đó.
Hắn không thể tránh thoát sự ràng buộc của quỷ cẩu, bị vây ở chỗ này.
Nhưng hắn vẫn còn sống, chưa chết hẳn.
"Xem ra tôi thật đã thất bại rồi."