Dù Trương Tiện Quang không thể động đậy, nhưng hắn vẫn có thể mở miệng nói chuyện.
Lúc này sự xuất hiện của Dương Gian mang đến cho hắn một dự cảm xấu, dự cảm thất bại.
Nếu thành công, Dương Gian không thể nào xuất hiện trước mặt hắn nhanh như vậy.
"Anh đã chết trong bưu cục, mấy tên đồng đội của anh cũng chết sạch.
Nhưng tôi cho Vương Hàm một con đường sống.
Người này không có sức uy hiếp gì, hơn nữa chưa từng gây chuyện.
Tôi bằng lòng cho anh ta một cơ hội."
Dương Gian mở miệng nói.
"Cho nên cậu đến đây để giải quyết hậu quả à?"
Trương Tiện Quang hỏi.
Dương Gian nói: "Cũng có suy nghĩ này vậy, nhưng tôi vẫn chưa quyết định."
"Lẽ nào cậu trở nên mềm lòng ở thế giới trong mơ?"
Trương Tiện Quang liếc mắt nhìn hắn và hỏi.
"Không phải nguyên nhân này, mà là chốn đào nguyên của anh đã không có khả năng thành công.
Tất cả linh dị đã bị Hà Nguyệt Liên khống chế.
Cô ấy rất phản đối kế hoạch của anh.
Anh không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
Sau khi kế hoạch của anh không thành công, tôi muốn biết sau đó anh sẽ có dự định gì không."
Dương Gian nói.
"Không có dự định gì, cả đời tôi ở đây là để nỗ lực cho chuyện này, và tôi cũng tồn tại vì kế hoạch này.
Nếu kế hoạch thất bại, tôi cũng không cần tồn tại nữa."
Trương Tiện Quang nói.
Dương Gian nói: "Tôi biết rồi, vậy anh cứ vĩnh viễn ở lại chỗ này đi."
"Cậu có thể yên tâm khi không giết tôi à?"
Trương Tiện Quang hỏi.
"Tôi giết Trần Kiều Dương nên biết được một chuyện.
Nhưng có vài điểm tôi vẫn chưa hiểu, anh là người duy nhất biết chân tướng, tôi định giữ lại anh thêm một thời gian để hỏi rõ vài chuyện"
Dương Gian nói.
Ánh mắt Trương Tiện Quang khẽ nhúc nhích: "Cậu nghĩ rằng tôi sẽ nói chuyện mình biết cho cậu nghe sao?"
"Biết đâu sẽ như thế! Dù sao anh giữ kín những chuyện kia cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì."
Dương Gian suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nếu anh không nói, anh sẽ không còn giá trị gì với tôi nữa.
Tôi chỉ có thể để anh biến mất mà thôi."
"Thú vị đấy! Có điều tốt nhất cậu vẫn nên giết tôi.
Coi chừng tôi lại chạy thoát khỏi xiềng xích này"
Trương Tiện Quang nói.
Dương Gian đáp: "Anh không thoát được đâu.
Nếu anh có bản lĩnh như thế, tôi đã chết ở trong tay của anh từ lâu rồi."
Bây giờ ý thức của Trương Tiện Quang đang ở trong thế giới quỷ mộng, cơ thể trong quỷ hồ, hắn muốn thoát khỏi tình huống này đúng là chuyện ngàn lẻ một đêm.
"Có một số việc không thể nói chắc chắn."
Trương Tiện Quang nói.
"Đừng nói lời đe dọa tôi, chẳng qua anh chỉ muốn được chết mà thôi.
Nhưng anh gây ra chuyện lớn như vậy, tôi sẽ không giết anh một cách dễ dàng.
Anh phải chuộc tội".
Dương Gian lạnh lùng nói, hắn không tin Trương Tiện Quang.
Nhưng ít nhất hắn rất có lòng tin trong việc tự tay xử lý Trương Tiện Quang.
"Lần này tôi đến đây là để đánh tiếng trước với anh.
Hy vọng anh sẽ chuẩn bị tinh thần trước, tự anh suy nghĩ cho kỹ.
Tôi đi đây"
Dương Gian không nói nhiều lời nữa, hắn xoay người rời khỏi ngôi trường tư thục này.
Trương Tiện Quang nhìn Dương Gian đã đi khỏi, cơ thể không động đậy được những ánh mắt khẽ chuyển động, dường như đang chìm vào suy tư: "Chuộc tội ư?"
--- Sau khi Dương Gian thoát khỏi thế giới giấc mộng, hắn nghĩ trong giây lát rồi quyết định không trở lại bưu cục quỷ hay thành phố Đại Xương mà đi thẳng tới một nơi đặc biệt trong ký ức của mình.
Vì nơi đó không chỉ có liên quan đến Trần Kiều Dương mà còn có dính líu đến Trương Tiện Quang.
Những ngự quỷ nhân thế hệ trước đều có liên hệ với cùng một chỗ, Dương Gian cảm thấy phải điều tra.
Dương Gian nhanh chóng đến thành phố Trung Giang, cách thành phố Đại Hán không xa.
Thành phố này không bắt mắt lắm, là một thành phố rất bình thường.
Thành phố này không có người phụ trách cũng chưa từng xuất hiện sự kiện linh dị nên nó đã bị nhiều người bỏ qua.
Nhưng có một cửa hàng thuốc bắc trên một con phố ở khu phố cổ của thành phố Trung Giang, tiệm thuốc bắc này đã có từ lâu đời, có vẻ như nó đã được mở ở đây kể từ ngày con phố này xuất hiện... Sự tồn tại của nó là ký ức tuổi thơ của nhiều cư dân lớn tuổi.
Có vẻ như con phố này nếu thiếu đi cửa hàng thuốc bắc thì mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.
Lúc này, ở lối vào của con phố, một thanh niên mặt tái mét, khí chất lạnh lùng, đôi mắt sắc bén đột ngột đứng ở đó.
Vẻ ngoài của hắn có vẻ lạc quẻ với xung quanh, nhưng hắn không thu hút sự chú ý của những người dân xung quanh đi ngang qua, mọi người vô ý bỏ qua hắn.
"Chính là chỗ này, một tiệm thuốc bắc, nhưng có thể chữa bệnh hồi phục linh dị.
Ngự quỷ nhân ở lầu năm bưu cục quỷ cũng có liên quan với chỗ này."
Ánh mắt Dương Gian khẽ chuyển động nhìn dọc theo đường phố.
Những con phố cổ trông lạc lõng với những tòa nhà cao tầng hiện đại bên cạnh, những viên gạch đá xanh bị mài mòn theo năm tháng đã chứng kiến sự phát triển của thành phố.
Tiệm thuốc bắc cũ nằm ở vị trí đẹp nhất giữa con phố này.
Mọi thứ đều cũ, nhưng biển hiệu của tiệm thuốc bắc vẫn còn mới, như được thay đổi cách đây không lâu.
"Có vẻ như nơi này sắp bị phá bỏ."
Dương Gian nhìn quanh.