Khu phố cổ gần đó đã bị phá bỏ rất nhiều.
Theo tiến độ này, trong vòng chưa đầy năm năm, mảnh phố cổ cuối cùng này cũng sẽ bị phá bỏ, lúc đó con đường này cũng sẽ biến mất trong sự đổi thay của đô thị.
Tất cả sự thật và câu chuyện cũ sẽ bị chôn vùi.
Đây là sức mạnh của thời gian, là xu thế chung không có cách nào ngăn cản được.
Dương Gian đến có hơi trễ nhưng cũng không muộn, dù sao tiệm thuốc bắc này vẫn ở đó, không hề biến mất.
Bước trên phiến đá xanh mát lạnh, hắn bước vào con phố cổ kính này.
Mặc dù con phố cổ này đã được trang hoàng và sửa sang nhiều lần, nhưng ai cũng có thể thấy rằng tuổi thọ của nó đã đến, bây giờ nó chỉ còn lại những nét rực rỡ cuối cùng.
Hầu hết hai bên đường là các quán ăn nhỏ truyền thống kiểu cũ, cũng như một số quán trà sữa có vẻ lạc lõng.
Không có nhiều người đi bộ trên đường, hầu hết những người qua lại là một số người già sống gần đó.
Những người già này đã sống ở đây từ khi họ còn nhỏ, ngay cả khi họ không làm gì thì họ vẫn sẽ đến con phố này để đi dạo một vòng Mặc dù rất ít người ghé thăm cửa hàng thuốc bắc nhưng họ thỉnh thoảng sẽ nhìn thoáng khi họ đi ngang qua.
Những tiệm thuốc bắc lạnh lẽo, âm u, không có đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng ban ngày chiếu vào.
Bây giờ là buổi trưa và không có đủ ánh sáng mặt trời nên cửa hàng thuốc bắc có cảm giác đặc biệt u ám, ngay cả những đứa trẻ đang chơi đùa ở gần đó cũng sẽ vô thức tránh né và không muốn bước vào.
Một người quanh năm đối phó với linh dị như Dương Gian có thể nhìn ra tiệm thuốc bắc này có khí tức linh dị.
Người bình thường không biết, họ chỉ nghĩ tiệm thuốc này âm u và lạnh lẽo.
Trên thực tế, đây là một sự ảnh hưởng của linh dị.
Dương Gian đứng ở cửa tiệm thuốc bắc và nhìn vào bên trong, một thế lực vô hình ngăn cản khiến hắn không thể nhìn rõ mọi thứ bên trong, chỉ có thể nhìn thấy một chút hình dáng.
"Không muốn bị người khác điều tra ư? Nhưng mình cũng không quen thuộc nơi này."
Ánh mắt Dương Gian trở nên lạnh lẽo, quỷ nhãn không chút do dự mở ra.
Trong nháy mắt, tiệm thuốc bắc âm u lập tức bị một tia sáng chiếu rọi, bóng tối đều bị quét sạch.
Cùng lúc đó, vài ngọn đèn dầu và nến trong hiệu thuốc đồng loạt được thắp lên, nhưng ngọn lửa phía trên chúng không phải là bình thường, mà là quỷ hỏa màu xanh nhạt.
"Cậu trai trẻ bình tĩnh một chút, đừng đốt tiệm thuốc của tôi."
Lúc này, một giọng nói vang lên, phía sau hiệu thuốc, một ông lão trông giống như một bác sĩ trung y từng bước chậm rãi chống gậy đi ra.
Ông lão đi với một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, dáng người đầy đặn, phong thái ưu tú, chỉ là vì quanh năm không thấy mặt trời, làn da quá trắng nõn, khí chất hơi hơi u ám.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào ông lão, nhưng hắn phát hiện ông lão đang đeo kính râm, hai mắt đã mù, khuôn mặt đầy vết đồi mồi, thân hình gầy gò khác thường, cả người toát ra khí chất âm u chết chóc, thậm chí có thể thoang thoảng ngửi thấy mùi xác chết thối rữa.
Tuy nhiên, mùi xác chết này bị che lấp bởi một mùi nồng đậm hơn của thuốc đông y, những người không cần thận sẽ không thể nhận ra được.
"Cơ thể này của ông thế mà vẫn có thể sống sót, thật ghê gớm.
Theo lý thuyết thì đã xuống mồ rồi."
"Trong mắt không thấy tia sáng nào, khi chết tôi cũng không thanh thản nên chỉ có thể cố chấp gắng gương chống đỡ"
Ông lão chậm rãi nói.
"Tên tôi là Dương Gian, đội trưởng chấp pháp của tổng bộ, người phụ trách thành phố Đại Xương.
Hôm nay tôi đến đây vì tôi đã đánh cắp ký ức của một vài ngự quỷ nhân.
Tôi biết là có nơi như vậy tồn tại nhưng ở đây ông có linh dị bảo hộ, không cho người khác thăm dò, cho nên tôi đích thân tới đây."
Dương Gian nói, tiết lộ danh tính và mục đích của mình.
"Đội trưởng chấp pháp? Tên tuổi như vậy, đến đây là để phô trương thanh thế hay để hỏi tội?".
Người phụ nữ trạc tuổi ba mươi bên cạnh khẽ mỉm cười, hình như có mấy phần giễu cợt.
Ánh mắt của Dương Gian trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn cô chằm chằm và nói: “Cô phải rõ ràng, hôm nay một mình tôi đến, tôi muốn tới đây hùng sự vấn tội thì sẽ không bao giờ đến một mình.
Hơn nữa cô là cái gì, ở đây có chỗ cho cô nói à? Nếu ở bên ngoài, thứ không ra người cũng không ra quỷ như cô lập tức sẽ bị tôi giẫm nát dưới chân rồi."
"Trước đây người đến xin thuốc đều cung kính và khiêm tốn.
Cậu là người điên cuồng nhất mà tôi từng thấy.
Thật khiến người ta chán ghét."
Người phụ nữ cau mày.
Dương Gian không nói chuyện với cô, chỉ nhìn ông lão: "Nếu ông chết, cô ta cũng không sống được bao lâu, chẳng trách ông phải gắng gượng.
Một người không có năng lực phân biệt như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ bị giết chết."
Khóe miệng ông lão khẽ nhúc nhích, nở nụ cười nhưng không phát ra tiếng cười, làn da nhăn trên mặt ông lão cũng bị kéo, trông rất u ám và kỳ dị.
"Tính khi không nhỏ, bản lĩnh cũng lớn, cậu rất khá.
Sau khi im lặng mỉm cười, ông ta nhận xét về Dương Gian như thế này.
Người phụ nữ thành thục bên cạnh đột nhiên hơi đổi sắc mặt, có chút nghi ngờ nhìn Dương Giang “Hắn nói đúng, Tiểu Như, đừng nhìn hắn còn trẻ, bao năm qua, hắn là người mạnh nhất tiến vào tiệm thuốc này.
Danh hiệu đội trưởng chấp pháp cũng rất xứng đáng.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hắn là chủ nhân của thời đại này, cô phải khách sáo chút, đi rót một chén trà nóng đi."
Sau đó ông lão phất phất tay, ra hiệu cho người phụ nữ kia.