Người phụ nữ này tên là Tiểu Như, sắc mặt hơi thay đổi, cô nhìn kĩ Dương Gian, ánh mắt dừng trên con mắt màu vàng ở trán của hắn một chút, sau đó đồng, xoay người rời đi.
"Ngồi đi."
Sau đó ông lão ngồi trên ghế và ra hiệu cho Dương Gian.
Ghế bành màu đen, tay vịn phía trên giống như một bùn, mịn và bóng loáng.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào chiếc ghế bành này: "Tôi đã nhìn thấy một chiếc ghế như vậy.
Trong một ngôi nhà cổ, đó cũng là vị trí này, nhưng lúc đó không phải người ngồi ở đấy mà là một thi thể cũ, sau đó tôi đã giúp nó nhập liệm."
"Thật à, vậy tôi cảm ơn cậu nhiều, thay hắn chôn cất."
Ông lão bùi ngùi nói.
"Quả nhiên ông biết cỗ thi thể cũ kia."
Đôi mắt của Dương Gian khẽ di chuyển.
Khi nhìn thấy chiếc ghế như vậy, hắn lập tức hiểu ra.
Ông lão này và xác chết cũ trong ngôi nhà cổ chắc chắn có liên quan.
"Trước đây tôi và người kia từng là bạn"
Ông lão mù chống gậy không giấu diếm, chỉ chậm rãi nói.
"Thực sự là một thu hoạch bất ngờ."
Đôi mắt của Dương Gian nhấp nháy.
Ông lão trước mặt đúng là một ngự quỷ nhân từng sống ở thời kỳ Dân quốc, hơn nữa còn là sự tồn tại hàng đầu, thế mà lại biết xác chết cũ trong ngôi nhà cổ.
Phải biết người trẻ nhất trong đám ngự quỷ nhân trong thời kỳ Dân quốc là Tần Lão, cuối cùng Tần Lão cũng chết, thế mà người trước mắt vẫn còn sống.
Trong trường hợp này, người trước mặt hắn ít nhất phải 120 tuổi và thậm chí già hơn.
Sống đến thời điểm này mà vẫn có thể duy trì ý thức, không bị linh dị ăn mòn, rõ ràng là bất thường.
"Có vẻ như cậu không đến đây để xin thuốc mà có vấn đề nên mới đến đây.
May mắn cậu đến đúng lúc.
Nếu cậu đến muộn một chút, có lẽ cậu chỉ có thể nhìn thấy quan tài của tôi"
Ông lão nhìn Dương Gian, nhưng đôi mắt của hắn đã bị mù, không biết có thể thấy Dương Gian rõ hay không.
Người phụ nữ thành thục tên Tiểu Như nhanh chóng mang một ấm trà nóng, rót cho Dương Gian và ông lão ở tiệm thuốc bắc bên cạnh mỗi người một cốc.
Dù cô có thành kiến với Dương Gian, những cảnh này thì vẫn phải diễn, không thể đến tiếp đón người ta cũng không làm.
Sau khi rót trà, Tiểu Như này không bỏ đi mà đứng bên cạnh nghe ngóng.
Đôi mắt của cô vẫn nhìn vào cơ thể của Dương Gian, như thể đang thăm dò một cách nghiêm túc.
"Tôi đã gặp một vài ngự quỷ nhân thời Dân Quốc, người quản lý đầu tiên của bưu cục quỷ, xác người đàn ông cao lớn trong khách sạn Caesar, ông lão trong ngôi nhà cũ và một bà lão tay mang giỏ đan ở thành phố Đại Xuyên... Nhưng hầu hết họ đều đã chết, thậm chí một vài người cá biệt trong số họ cũng vừa mới chết.
Người duy nhất còn sống là Hồng tỷ đã chết đi rồi sống lại.
Cô ấy đã thay thế một ngự quỷ nhân tên là Liễu Thanh Thanh và phục hồi lại ý thức."
"Và nói đúng ra, ông là người duy nhất sống từ thời kỳ đó đến nay."
Dương Gian nhìn tách trà bốc khói, rồi chậm rãi nói.
Lúc này ông lão âm u đầy tử khí đeo kính râm này, khuôn mặt già nua đang khẽ động, ông ta cố nặn ra một nụ cười: "Có vẻ như cậu đã trải qua rất nhiều chuyện, và đã gặp phải tất cả những chuyện đáng lẽ không nên gặp phải, có thể sống sót đúng thật không dễ dàng.
Tôi biết tất cả những người cậu đã đề cập đến.
Người quản lý của bưu cục quỷ là La Văn Tùng, xác chết của người đàn ông ở khách sạn Caesar tên là Lý Khánh Chi, người Ở ngôi nhà cũ đó tên là Trương Động, người ở thành phố Đại Xuyên tên là Mạnh Tiểu Đổng, Hồng tỷ mà cậu nhắc đến ban đầu tên là Trương Ấu Hồng, nhưng vẫn còn thiếu một người, bọn họ vẫn còn một người bảo vệ nghĩa trang tên là La Thiên"
"Thời đại đó là thuộc về họ, nhưng năm tháng không buông tha cho ai cả, những nhân vật hàng đầu cũng sẽ bị linh dị nuốt chửng, và cuối cùng, họ chỉ có thể lần lượt khô héo như những chiếc lá trong gió thu."
"Sáu người? Nhưng có bảy ngôi mộ ở nơi ma quái đó, người duy nhất còn lại là ông?"
Dương Gian hỏi.
Ông lão mù tiếp tục: "Cậu nói đúng, nhưng thực tế mỗi người đều có khát vọng riêng, họ có những việc riêng để làm, và tôi cũng có những việc riêng để làm.
Vì vậy tôi đã rời khỏi vùng đất linh dị và đến đây kinh doanh một cửa hàng thuốc bắc, tôi quan tâm đến việc đào tạo thế hệ trẻ hơn là xử lý những sự kiện linh dị”.
"Sự kiện linh dị nhiều vô kể, không có cách nào giải quyết triệt để.
Mọi con đường trước đây đều sai, diệt được ngọn nhưng không diệt được gốc.
Có thể sự xuất hiện của thế hệ trẻ có thể dẫn đến một con đường khác nên tôi đã chờ đợi, hy vọng sẽ đợi đến ngày đó, dù chỉ thấy một chút hy vọng, đời này của tôi cũng đáng giá."
Ông thở dài nói, nhưng trong lòng lại có một nỗi ám ảnh mãnh liệt.
Nỗi ám ảnh này đã nâng đỡ cơ thể gần như thối rữa của ông lão.
Nhưng dù vậy, giới hạn của ông ta cũng sắp đến rồi, một cơ thể như vậy không thể tiếp tục tồn tại.
"Nếu tìm ra nguồn gốc của sự kiện linh dị, có lẽ sẽ xoay chuyển được tình thế"
Dương Gian nhìn ông chằm chằm và nói.
"Nguồn gốc của sự kiện linh dị? Anh bạn trẻ, nếu cậu đến đây với câu hỏi này, tôi sợ sẽ làm cậu lãng phí tiền bạc.
Tôi cũng muốn biết câu hỏi này, nhưng tiếc là không ai có thể trả lời được, chỉ có thể tìm thấy câu trả lời trong linh dị, một số người đã tự tìm ra câu trả lời cho chính mình, nhưng mỗi câu trả lời lại khác nhau."
Khuôn mặt già nua của ông lão lại nở một nụ cười nhẹ, đó là một chút tự ti.