Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2964 - Chương 2964: Quỷ Ước Nguyện Đã Thắng

Chương 2964: Quỷ Ước Nguyện Đã Thắng

Không nhìn thì không biết, khi nhìn kỹ lại dính líu đến khá nhiều vật linh dị của Dương Gian.

Nhưng Dương Gian cũng không dùng kéo quỷ để cắt đứt những đường nguyền rủa này.

Lần trước hắn đã cắt đứt một lần tấn công linh dị từ quỷ hồ, cái giá phải trả chính là hắn bị dính vào một loại linh dị mới, xem ra có chút mất nhiều hơn được.

Thật ra hắn không sợ mấy lời nguyền rủa quen thuộc, lời nguyền không quen không biết mới khiến người ta lo lắng.

"Vì vậy tình huống bây giờ chính là Triệu Tiểu Nhã ước nguyện, tủ quỷ lại hoàn thành nguyện vọng giết chết mình ư? Vậy có về tình huống này đã trở thành Triệu Tiểu Nhã điều khiển tủ quỷ... Cho nên về cơ bản có thể kết luận rằng trong cuộc xung đột linh dị lần trước, quy ước nguyện chiến thắng và tủ quỷ thất bại."

Dường như Dương Gian đang suy nghĩ đến điều gì đó.

Nhưng ngay lúc hắn đang tự hỏi, máu tươi bao phủ mặt đất, một cánh tay đầm đìa đầy máu vươn ra từ vũng máu.

Trên cánh tay này không có một mảnh da nào, giống như bàn tay của người sống sờ sờ bị lột ra.

Mùi máu tươi gay mũi tràn ngập khắp phòng khách tối tăm.

Ngay sau đó, một cái xác đẫm máu từ từ bò ra khỏi vũng nhầy đỏ tươi.

Cùng với sự xuất hiện của bộ thi thể, những bức tường gần đó dần bong tróc từng mảng, đồ dùng trong nhà bắt đầu bạc màu, máu rỉ ra sau những mảng tường bị bong tróc đó.

Và điều kỳ lạ hơn nữa chính là nơi máu thấm ra không còn là xi măng lạnh như băng nữa mà là từng miếng thịt người bị lột sạch da.

Thời gian trôi qua, lớp da tường tiếp tục bong rã, máu thịt lộ ra ngày càng nhiều, máu thịt này liên kết với nhau như thể tạo thành một cái xác lớn không có da.

"Tủ quỷ này thật sự muốn giết mình à?"

Ánh mắt Dương Gian khẽ đảo, một con mắt quỷ màu vàng kim chậm rãi mở ra.

Chỉ trong chớp mắt, bóng tối xung quanh tan biến, hơi thở nóng rực lập tức ập đến, chỉ trong nháy mắt từng tia lửa xanh biếc tràn ngập cả căn nhà, đất theo vết máu tươi trên tường.

Những ngọn lửa này giống như giòi chạy trên xương, một khi đã dính vào chúng thì không cách nào thoát được.

"Đau quá”.

Lưu Tư Duyệt cảm giác cả người đau đớn, làn da cô ửng đỏ như sắc bén lửa.

"Ngọn lửa này chỉ thiêu đốt linh dị, không ảnh hưởng đến người thường và vật dụng bình thường, cô là sản phẩm của linh dị, ngọn lửa này có thể thiếu đốt cô đến mức không còn sót lại một chút tro tàn, tạm thời cô ra ngoài cửa chờ đi."

Dương Gian thuận miệng nói.

Lưu Tư Duyệt nghe vậy vội vàng đi ra ngoài, không dám đứng đợi trong phòng nữa.

Tuy nhiên, lúc cô đi ra cửa đã nhìn thoáng qua Triệu Tiểu Nhã đang ngồi trên sô pha, ngay cả khi ngọn lửa bùng cháy dữ dội xung quanh nhưng cô ta không hề bị ảnh hưởng gì cả.

Triệu Tiểu Nhã không phải ngạ quỷ nhận thông thường, trên người cũng không có sức mạnh linh dị nên sự thiêu đốt của quỷ hỏa ảnh hưởng rất nhỏ đến cô ta, về cơ bản có thể làm lơ.

Nhưng máu tươi khắp mặt đất và thi thể không da trồi lên từ trong vũng máu thì khác, nó trực tiếp bao phủ không gian bên trong ngọn lửa, quỷ hỏa này dùng máu thi làm nhiên liệu, càng đốt càng cháy dữ dội.

“A!"

Một tiếng hét thể lương chói tai khiến người ta sởn tóc gáy vang lên, đây không phải âm thanh do người sống phát ra, mà nó truyền ra từ thi thể máu me đó.

Vẻ mặt Dương Gian không hề thay đổi, quỷ nhãn của hắn nhìn chằm chằm con quỷ trước mặt.

Quỷ hỏa ở xung quanh càng lúc càng dữ dội hơn, cả phòng khách đều bao trùm trong biển lửa.

"Mới tí tuổi đầu đã muốn giết người.

Tuy cô chỉ là một đứa con nít bị linh dị ảnh hưởng nên khả năng tư duy xảy ra vấn đề, nhưng có lẽ cô cũng biết giết người là một việc rất sai trái.

Nếu cô không nghe lời và chịu sự dạy dỗ thì tôi sẽ không cho cô bất cứ cơ hội phạm thêm sai lầm nào nữa."

Vào lúc này, Dương Gian đã giẫm lên lớp lớp ánh lửa mà đi tới.

Hắn nhìn chằm chằm Triệu Tiểu Nhã và đưa ra lời cảnh cáo.

Triệu Tiểu Nhã vẫn nhìn Dương Gian bằng vẻ mặt chết lặng pha chút quỷ dị, dường như cô ta không hề để ý đến lời nói của hắn.

Mà thay vào đó, cô ta còn mở miệng nói với giọng điệu ngây thơ: “Anh là người xấu.

Tôi chỉ muốn làm cha của tôi sống lại, tại sao anh không thể giúp tôi?"

Dương Gian hỏi: “Thế nên cô hy vọng cái chết của tôi sẽ giúp cô hồi sinh người cha Triệu Khai Minh của mình sao?"

“Đúng vậy, chuyện đó có gì sai?"

Triệu Tiểu Nhã vẫn dùng giọng điệu ngây thơ để trả lời.

"Nhưng nếu giúp cô thì tôi sẽ chết."

Dương Gian nói.

"Đúng rồi, nếu anh giúp tôi, anh nhất định phải chết.

Cái chết của anh không quan trọng, dù sao anh cũng không phải cha tôi, chỉ cần cho tôi sống lại là được rồi.

Rất nhiều người đều bằng lòng chết vì tôi, vậy tại sao anh lại từ chối? Vì thế anh là người xấu."

Triệu Tiểu Nhã nói.

Dương Gian im lặng một lát, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên trả lời thế nào.

Quả nhiên một người ăn nói vụng về như hắn, ngay cả một đứa con nít cũng nói không lại.

"Nhận thức của cô thật sự có vấn đề, e rằng không thể uốn nắn lại được nữa.

Nhưng tôi vẫn sẵn lòng cho cô cơ hội này, giúp cô tìm được người thầy tốt hơn để đổi hướng mấy cái suy nghĩ đó của mình.

Nếu không được nữa, tôi chỉ có thể để cô biến mất khỏi thế giới này mãi mãi.

Vào giấc mộng đi, trước khi chưa dạy dỗ cô nên người thì đừng nghĩ tới chuyện tỉnh lại."

Bình Luận (0)
Comment