Lưu Kỳ không giấu diếm, nói thẳng: "Tôi không đến buổi họp lớp vào lần trước, không phải vì không muốn đến tụ họp mà vì ở quê xảy ra chuyện, ông bà nội của tôi qua đời cùng một thời gian trong một ngày."
"Cả hai ra đi cùng một thời gian trong một ngày?"
Ánh mắt Dương Gian khựng lại: "Ông bà nội của cậu là ngự quỷ nhân?"
"Thật ra tôi không biết họ có được tính là ngự quỷ nhân hay không, nhưng tôi có thể khẳng định trên người họ có linh dị.
Trước đây họ từng bị dính lời nguyền nào đó nhưng may mắn vẫn sống sót, thế rồi tính mạng hai người bị buộc chặt với nhau, chỉ cần một người chết, người kia sẽ chết theo"
Lưu Kỳ nói tới đây cười gượng một tiếng rồi nói tiếp: "Cậu không thể tưởng tượng được màn tang lễ đó kinh khủng đến mức nào đâu! Tối ngày hôm đó, hai cỗ quan tài đặt trong linh đường, vào ban đêm khi tôi và người thân túc trực bên linh cữu, ông bà nội của tôi biến mất không còn trong quan tài... Họ đã chết được vài ngày, nhưng lại quanh quẩn ở gần quê nhà."
"Đây là xác chết vùng dậy à?"
Trương Vĩ trợn to hai mắt.
Dương Gian nói: "Lệ quỷ sống lại?"
"Không biết."
Lưu Kỳ lắc đầu nói: "Tôi không biết lúc đó ông bà nội của mình thuộc loại tình huống nào, rốt cuộc là linh dị sống lại, xác chết vùng dậy, hay bị linh dị xâm lấn chiếm mất thi thể.
Tôi chỉ biết từ khi ông bà nội liên tục quanh quẩn ở quê, từ đó trong làng bắt đầu liên tiếp có người chết...
Chuyện càng lúc càng tệ hơn, mọi người đều sợ hãi, có người bắt đầu trốn khỏi nơi đó, nhưng những người đã trốn thoát ra ngoài cuối cùng vẫn sẽ trở về trong thôn, tuy nhiên lúc trở về không còn là người sống nữa, mà đã trở thành một cái xác lạnh như băng, mắt mũi miệng đều chảy máu, nhìn thấy phải sởn tóc gáy.
Lần đáng sợ nhất chính là mấy chục người trong làng biến thành thi thể cứ đứng như vậy ở trong ruộng nhìn chằm chằm vào chúng tôi."
Nói tới đây, trong mắt Lưu Kỳ hiện rõ nỗi sợ hãi.
Hắn vẫn cảm thấy rất khó khăn khi kể lại chuyện khủng khiếp nhất mà mình chôn sâu trong lòng.
"Xem ra ông bà nội của cậu quanh quẩn ở trong thôn không ngừng giết người."
Dương Gian nói tiếp: "Nói như vậy, ông bà nội của cậu có khả năng cao không phải ngự quỷ nhân.
Nếu là ngự quỷ nhân, họ sẽ có chuẩn bị, trước lúc chết nhất định sẽ xử lý chuyện hậu sự, tuyệt đối sẽ không làm cho mấy người thân và con cháu vội trở về chịu tang còn phải trải qua chuyện kinh khủng như thế.
Trước đó cậu có nói ông bà nội từng trúng phải lời nguyền, tôi đoán rằng ông bà nội cậu lúc còn trẻ đã gặp phải sự kiện linh dị và tráng phải lời nguyền nhưng không bị ảnh hưởng gì khi còn sống, họ cho rằng mình chết đi thì lời nguyền này sẽ biến mất, vốn không nghĩ tới sẽ gây ra phiền phúc như vậy"
"Cậu phân tích rất đúng, sau đó tôi đã nghiêm túc suy nghĩ, quả thật là như vậy, ông bà nội của tôi dính phải lời nguyền linh dị vẫn sống tiếp như người thường.
Lời nguyền này không hề ảnh hưởng khi họ còn sống, nhưng sau khi chết, lời nguyền không còn bị khống chế, bắt đầu biến thành sự kiện linh dị"
Lưu Kỳ gật đầu nói.
Trương Vĩ nói: "Ôi trời, vậy cậu bị ông bà nội giam giữ ở trong thôn, bị đuổi giết khắp nơi, câu chuyện này thật kỳ quặc! Đúng rồi, cậu đã giải quyết như thế nào? Đừng nói với tôi rằng cậu quỳ xuống dập đầu với ông bà nội nhá"
"Lúc ấy trong thôn chỉ có tôi đã từng trải qua sự kiện linh dị, dù sự kiện quỷ gõ cửa tạo thành ảnh hưởng rất lớn với tôi nhưng phải nói rằng tôi đã học hỏi được rất nhiều sau chuyện đó.
Ví dụ như ba câu Chu Chính nói: Không có cách nào giết chết quỷ, chỉ có quỷ mới đối phó lại quỷ, phải hiểu rõ quy luật của quỷ"
Lưu Kỳ nói tiếp: "Lúc đó chúng ta có thể sống sót chính là nhờ ba câu này, sau khi tôi tỉnh táo lại đã bắt đầu xem chuyện này như một sự kiện linh dị mà xử lý.
Tôi nhất định phải tìm ra quy luật giết người của lệ quỷ, tiếp tục sống với thân phận một người bình thường.
Dù trong khoảng thời đó tôi đã trải qua một số nguy hiểm, nhưng vận may của tôi không tệ, cuối cùng tìm được nguyên nhân.
Ông bà nội của tôi không ngừng giết người vì lời nguyền mất cân bằng.
Ông nội chết rồi luôn tìm kiếm bà nội, bà nội lại chết nhà họ Triệu.
Rõ ràng họ ở cùng một linh đường nhưng từ đầu đến cuối không chạm mặt, kết quả bắt đầu giết người, và người rời khỏi thôn càng xa càng dễ trở thành đối tượng bị giết.
Mà phương pháp phá giải rất đơn giản, đó chính là phải để cho ông nội tìm được bà nội, hai người nắm tay nhau ở cùng một chỗ, thi thể sẽ ngừng hoạt động"
"Cuối cùng cậu đã thành công! Dương Gian nói.
Lưu Kỳ đau khổ gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã thành công, mai táng ông bà nội đã mất ở cùng một quan tài, sự kiện linh dị này mới kết thúc, nhưng rất nhiều người đã chết, người thân của tôi đều chết ở trong làng..."
Hắn không muốn kể lại rõ ràng chi tiết tình huống lúc đó, xem ra vì để ông bà nội đã mất nắm tay nhau hợp táng mà cái giá phải trả quá đắt.
Dù sao lúc ấy mọi người trong thôn của Lưu Kỳ chỉ là người bình thường, họ muốn giải quyết sự kiện linh dị thì phải dùng mạng để đắp, vả lại còn cần người bằng lòng đi mạo hiểm.
Lưu Kỳ có thể sống sót, vậy chắc chắn lúc đó đã từng có người mạo hiểm tính mạng đi làm chuyện này.
Mà người sẵn lòng liều mạng vì Lưu Kỳ, có lẽ là cha mẹ của hắn.
Dương Gian im lặng một lúc, không tiếp tục hỏi thêm nữa.