“Đại ca, là tôi, A Vĩ đây."
Trương Vĩ huơ tay, lớn tiếng gọi.
"Không cần gọi lớn như vậy, tôi nghe thấy rồi."
Dương Gian nói: “Sao hôm nay cậu với Lưu Kỳ đến công ty thế?"
“Tôi cũng bận rộn muốn chết đấy, chẳng qua Lưu Kỳ tìm được tôi, nói muốn gọi cậu tụ họp một bữa mà không biết nên liên hệ với cậu như thế nào, nên tôi mới dẫn cậu ta tới đây."
Trương Vĩ nói tiếp: “Vừa hay thằng nhóc này mời khách, đi, chúng ta đi ăn cơm trưa."
“Chào cậu, Dương Gian"
Lưu Kỳ rất vui mừng khi nhìn thấy Dương Gian, những lời nói ra vẫn có chút giữ kẽ.
Dương Gian gật đầu: “Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ ngồi đi, có chuyện gì đến lúc đó rồi nói tiếp."
Nếu Lưu Kỳ đã gia nhập tổng bộ, vậy cũng không có mâu thuẫn gì lớn với hắn cả.
Ít nhất hắn ta sẽ không bắt cóc Trương Vĩ đòi đổi lấy một con lệ quỷ bị giam giữ, còn muốn giết chết hắn giống như Tôn Nhân.
Một chiếc xe dừng lại ở cổng một ngôi trường bị phong tỏa đã bỏ hoang, ba người từ trên xe bước xuống, đứng ở cổng trường học quan sát.
"Tại sao lại tới Thất Trung? Nơi này đã bị phong tỏa một năm rồi."
Lưu Kỳ ngạc nhiên khi nhìn về phía sân trường, cỏ dại mọc khắp noi.
Vẻ mặt hắn hơi hốt hoảng, trong đầu lập tức nhớ lại hoàn cảnh cùng bạn học trong lớp trải qua sự kiện quỷ gõ cửa ở nơi này vào lúc ấy.
Đó là một ngày bình thường, mọi người đang ở lớp tự học vào buổi tối, không ai có thể ngờ tới một cơn ác mộng đã ập đến.
Tuy chuyện này chỉ mới trôi qua một năm ngắn ngủi nhưng bây giờ cảnh còn người mất.
"Khi tôi không biết đi đâu sẽ đến đây dạo một vòng, vả lại chỗ này yên tĩnh, không có người quấy rầy, thích hợp để trò chuyện."
Dương Gian nói.
"Đúng vậy, rất lâu rồi tôi chưa trở về chốn cũ, hôm nay về đây sẵn tiện tham quan lại một chút cũng được."
Lưu Kỳ gật đầu nói.
Lúc này Trương Vĩ xoa cằm nói: "Đại ca, cậu cảm thấy tôi mua đứt miếng đất này có được không? Tôi sẽ cải tạo lại nơi này trở thành một căn cứ bí mật, việc đi lại gần đây sẽ thuận tiện hơn.
Ở đây người ít, dân cư ở lân cận đã di dời, hơn nữa còn nằm ở trung tâm thành phố, làm gì cũng thuận tiện"
"Không ngờ cậu có đầu óc kinh doanh vậy đấy!"
Dương Gian có chút ngạc nhiên.
"Haha, tôi nghĩ một mảnh đất lớn như vậy không dùng thật quá lãng phí, chắc chắn mua rồi cải tạo lại sẽ không lỗ."
Trương Vĩ cười lớn nói.
"Đi thôi, vào trong dạo một vòng, sau đó tìm một chỗ trong kia ngồi xuống rồi ăn chút gì đó.
A Vĩ, cầm mấy món đồ lên đi."
Dương Gian nói.
Trương Vĩ đáp: "Yên tâm, xiên nướng mà tôi mua chắc chắn đảm bảo chất lượng."
Hắn nói xong rồi đi đến cốp xe phía sau cầm một túi lớn đựng hộp, còn có một thùng cocacola.
Ba người vượt qua sợi dây phong tỏa đã bạc màu, bước vào trường học bỏ hoang cỏ dại mọc thành bụi.
"Tôi còn nhớ rõ Vạn Tử Hào chết ở chỗ này."
Lúc này, Lưu Kỳ chỉ về phía trước, xúc động nói một câu.
Trương Vĩ nói: "Đừng nhắc đến tên cặn bã đó! Nếu không phải Vạn Tử Hào nhận điện thoại khiến quỷ tới, chắc chắn lúc ấy không chỉ có bảy người còn sống rời khỏi đây.
Vả lại lúc đó nước tiểu của trẻ con cũng có tác dụng, đại ca nói coi có đúng không?"
Ấn tượng của hắn về Vạn Tử Hào rất sâu, vì lúc đi học người này là một học bá cực kỳ kiêu ngạo khiến người ta vẫn nhớ như in.
"Nước tiểu trẻ con kia của cậu trừ việc dính mùi khai lên tay tôi thì chẳng có chút tác dụng nào."
Dương Gian nói tiếp: "Đáng chết nhất là tên Phương Kính kia, nếu không phải tại cậu ta thì phần lớn bạn học cùng lớp đều sống sót.
Cậu ta quá ích kỉ, vì mạng sống của mình mà đã hại chết rất nhiều người."
"Đáng tiếc nhất chính là Tô Lôi, hoa khôi lớp chúng ta.
Trông cậu ấy xinh đẹp như vậy, không bị quỷ giết chết nhưng kết quả lại chết vì ngã xuống lầu."
Lưu Kỳ nói.
"Lúc ấy tôi và Tô Lôi cùng ngã.
Cậu ấy rất xui xẻo, bị cây thép đâm xuyên qua cổ, nếu không cũng sẽ không chết.
Tôi ở bên cạnh nhìn thấy, khi đó Tô Lôi còn sống, còn hô hấp, tôi rất muốn cứu cậu ấy nhưng tôi có tâm cứu người mà không có cách, không thể thay đổi được số mệnh."
Trương Vĩ siết chặt nắm tay, trong lòng rất tiếc nuối.
Lưu Kỳ nói: "Hóa ra là như vậy.
Tôi chỉ thấy cậu và Tô Lôi cùng ngã, không ngờ cậu ấy không phải ngã chết mà bị đâm xuyên qua cổ chết"
Ba người cùng thảo luận về chuyện đã trải qua, dường như khoảng cách giữa họ đã kéo lại gần hơn.
Đi dạo trên sân thể dục yên tĩnh, rồi đi dọc theo con đường ngoằn ngoèo từng chạy trốn trước đây đã khơi dậy rất nhiều hồi ức về lúc ấy.
"Lưu Kỳ, chắc cậu cũng biết tôi đã trở thành ngự quỷ nhân trong lúc xảy ra sự kiện quy chết đói, nên tôi mới đưa được các cậu rời khỏi Thất Trung, thoát khỏi quỷ vực của quỷ gõ cửa.
Nhưng lúc ấy cậu chỉ là một người bình thường, sau khoảng thời gian một năm, bây giờ cậu chẳng những trở thành ngự quỷ nhân mà còn gia nhập tổng bộ, trở thành ứng cử viên chức vị đội trưởng, rốt cuộc cậu đã trải qua chuyện gì vậy?"
Dương Gian chợt dừng bước, nhìn về phía Lưu Kỳ, lên tiếng hỏi.