Thật ra những trải nghiệm của hắn và Dương Gian rất giống nhau, nhưng cũng chính vì giống nhau nên hắn mới cảm thấy khó có thể tưởng tượng được những kinh nghiệm và thành tựu của Dương Giang “Vì muốn sống sót mà thôi, nếu như có thể, tôi cũng không muốn trở thành ngự quỷ nhân"
Dương Gian nói.
"Đúng vậy, chỉ vì không còn cách nào khác."
Lưu Kỳ bùi ngùi nói như vậy, sau đó hắn lại mỉm cười, nói: “Tuy nhiên tôi cũng rất may mắn khi có một người bạn học cũ giống như cậu ở tổng bộ.
Nói thật tôi rất vui vẻ, sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ cậu cứ nói... Haha, suýt chút nữa quên mất, cậu là đội trưởng thực thi pháp luật, nếu thật sự cần hỗ trợ thì có thể điều động thẳng, tôi cũng không thể từ chối."
“Lưu Kỳ, cậu tìm tôi không phải chỉ để tham gia họp lớp đúng chứ? Có việc gì cần tôi giúp không? Nể tình chúng ta là bạn học cũ, tôi sẵn sàng giúp đỡ cậu."
Dương Gian bình tĩnh nói.
Lưu Kỳ nói: “Không, Dương Gian, cậu hiểu lầm rồi! Tôi thật sự không cần cậu hỗ trợ gì cả.
Lần này tôi đến đây chỉ vì muốn tham dự buổi tụ họp gặp mặt bạn bè cùng lớp.
Dù thành phố do tôi phụ trách có chút phiền phức, nhưng tôi vẫn có thể xử lý được mấy rắc rối đó.
Tôi rất trân trọng người thân và bạn bè xung quanh mình, chúng ta đều là bạn học của nhau, từng cùng nhau trải qua sinh tử, tôi không muốn tình bạn giữa chúng ta xuất hiện bất kỳ lợi ích cá nhân nào."
“Xin lỗi, do tôi nghĩ nhiều rồi."
Dương Gian mở miệng xin lỗi.
"Không, Dương Gian, cậu không hề sai.
Với thân phận và địa vị bây giờ của cậu, chắc chắn bên cạnh cậu sẽ xuất hiện nhiều người tìm đến để kiếm chút lợi ích, thật ra tôi cũng từng trải qua chuyện như vậy? Lưu Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ thông cảm.
Ngay lúc hai người còn đang tán gẫu, đột nhiên phát hiện Trương Vĩ vốn đang ngồi bên cạnh không biết đã biến mất từ lúc nào, vả lại hình như hắn đã biến mất được một lúc.
"Đúng rồi, Trương Vĩ đi đâu thế? Vừa nãy cậu ấy còn ở đây mà."
Lúc này Lưu Kỳ mới phản ứng lại, quay trái quay phải tìm kiếm.
Dương Gian mở quỷ nhãn tùy tiện liếc nhìn một chút: “Cậu ấy ở trên sân thể dục bên kia, hình như cậu ấy đang... Đào hố sao? Chờ đã, bên chỗ Trương Vĩ xảy ra chuyện rồi, chúng ta mau đến đó xem thử."
Vẻ mặt hắn chợt thay đổi vì nhìn thấy cái gì đó rất đặc biệt, hắn lập tức đứng lên.
"Cậu ấy gặp nguy hiểm sao? Nhưng tôi không cảm nhận được sự tồn tại của linh dị ở quanh đây"
Lưu Kỳ thắc mắc nói.
"Không phải gặp nguy hiểm, chúng ta đến đấy sẽ biết ngay thôi."
Dương Gian không nói nhiều, lập tức đi về phía sân thể dục kia.
Họ nhanh chóng tìm được Trương Vĩ, lúc này không biết Trương Vĩ lấy từ đầu ra một cái xẻng, hắn đang hì hục đào hố.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán hắn, và khi hắn hất một vũng bùn xuống đất, một thanh gỗ cũ kỹ lạnh lẽo dần dần xuất hiện trước mặt.
"Trương Vĩ, cậu đang làm gì thế?"
Lưu Kỳ hỏi.
Trương Vĩ đứng lên, lau mồ hôi nói: “Các cậu tới rất đúng lúc, vừa rồi không biết tôi ăn phải thứ gì ôi thiu nên bị tiêu chảy.
Lúc đầu tôi chỉ định đi vệ sinh, nhưng các cậu cũng biết rồi đấy, nhà vệ sinh ở đây đã bỏ hoang từ lâu, rất đáng sợ, nên tôi định ra giữa sân thể dục giải quyết.
Dù sao chỗ này không khí trong lành, tầm nhìn rộng rãi lại sạch sẽ, đúng là một chỗ tốt để ngồi xổm.
Kết quả là tôi đang đi trên đường thì vấp phải cái này, may mắn tay chân của tôi nhanh nhẹn, nếu không chắc chắn tôi đã ngã úp sấp rồi.
Tôi nóng tính như vậy làm sao có thể nhịn được chứ, nhất định phải trả thù.
Nên tôi chạy vào trong trường học tìm một cái xẻng muốn san bằng thứ này.
Nào ngờ thứ này lại cũng muốn chết, căn bản không xúc được, tôi đành phải đổi cách khác, nhất định phải đào thứ đồ chơi này lên.
Các cậu nhìn xem! Càng đào càng sâu, đến bây giờ vẫn chưa đào ra được."
Vừa nói, Trương Vĩ vừa tức giận đưa xẻng lên: “Đại ca, sức lực của cậu lớn, cậu đến đào đi, tuyệt đối không được nương tay, nhất định phải săn bằng.
Nếu không lần sau tôi tới chỗ này đi vệ sinh lại bị té ngã"
Dương Gian nhận xẻng, vừa nhìn thoáng qua, còn chưa mở miệng thì Lưu Kỳ ở bên cạnh đã nói: “Cái này không giống một khúc gỗ mục, trông giống tay cầm của một thứ gì đó hơn.
Còn nữa, đây có thể không phải đồ vật bình thường"
“Vậy đó là cái quái gì?"
Trương Vĩ hỏi.
"Có khí tức linh dị, thứ đồ chơi này liên quan đến linh dị, nếu không chỉ cần xúc một xẻng, chắc chắn loại gỗ này đã gãy làm đôi."
Dương Gian không cố ý mở quỷ nhãn ra nhìn, nhưng vừa rồi khi hắn nhìn thoáng qua lại cảm nhận được linh dị quấy nhiễu ở chỗ này.
Lưu Kỳ nói: “Sau sự kiện Thất Trung chắc chắn nơi này không chỉ được kiểm tra có một lần, vì sao vẫn còn thứ này? Chẳng lẽ nó còn sót lại sau sự kiện quỷ gõ cửa? Hay đây là linh dị còn sót lại sau sự kiện quỷ chết đói?"
“Không phải, tôi dùng quỷ vực quét qua chỗ này không chỉ một lần, tôi dám khẳng định thứ này chỉ mới xuất hiện gần đây, nhưng nhìn tình trạng bị vùi lấp xem ra nó đã tồn tại nhiều năm rồi.
Chẳng qua chúng ta cũng không cần đoán lung tung làm gì, rút ra xem sẽ biết ngay thôi."
Dương Gian nói xong lập tức bước tới, vươn bàn tay quỷ cháy đen ra, cầm lấy một đầu khúc gỗ cũ kỹ kia.