Sức lực của hắn rất lớn, vượt ngoài phạm vi sức lực của người sống, hắn vừa dùng sức, mặt đất lập tức bị bẩy lên, một chiếc rìu Sơn đỏ dính đầy bùn bị rút ra khỏi mặt đất.
"Đây chẳng phải là một cây rìu sao?"
Lưu Kỳ khựng lại: “Đây là một vật phẩm linh dị"
“Hả?"
Dương Gian dùng sức vung một cái, bùn đất dính trên chiếc rìu văng ra ngoài.
Khi hắn nhìn cây rìu lạnh lẽo quỷ dị này, trong đầu lập tức xuất hiện một chút ký ức.
Lúc trước hắn đã từng thấy thứ này trong bức quỷ họa ở bưu cục, trong bức tranh đó có một vị ngạ quỷ nhân cầm cây rìu này chém người.
Chẳng qua vật phẩm linh dị trong thế giới quỷ họa đều là vẽ ra, không thể mang ra ngoài bức tranh, nếu không sẽ lập tức tan biến.
Nhưng những thứ xuất hiện trong tranh nhất định phải có sự đối chứng với vật ở ngoài thực tế.
"Một cây rìu linh dị à? Tôi gặp may rồi phải không?"
Hai mắt Trương Vĩ sáng lên, hắn lập tức vui mừng hét lên.
Lưu Kỳ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, xem ra lần này hắn được mở mang tầm mắt rồi: “Thật không ngờ cậu đi đường cũng gặp được một vật phẩm linh dị, hơn nữa có vẻ vũ khí linh dị này khá ổn định, không xảy ra tình trạng linh dị mất khống chế”.
"Vậy tôi có thể sử dụng nó đúng không?"
Trương Vĩ hỏi.
"Trong trường hợp thông thường, khi sử dụng vũ khí linh dị sẽ phải trả một cái giá lớn, người bình thường không có cách nào tiếp nhận được cái giá này, nên tôi không đề nghị cậu sử dụng nó.
Nhưng cũng có một số tình huống đặc biệt, một số vũ khí linh dị khi sử dụng chỉ phải trả cái giá rất nhỏ, thậm chí người bình thường cũng có thể tiếp nhận.
Cậu đừng nóng vội, để Dương Gian xem xét trước, điều tra rõ ràng xong rồi nói sau, dù sao cậu ấy cũng là người trong nghề."
Lưu Kỳ khuyên Trương Vĩ không nên xúc động vội.
Có đôi khi người bình thường chỉ cần chạm tay vào vật phẩm linh dị cũng sẽ chết.
Dương Gian cầm cây rìu trong tay một lúc lại cảm giác được cây rìu này càng lúc càng nặng hơn, loại trọng lượng này giống như đang không ngừng gia tăng, cho đến khi người đang cầm nó không thể cầm nổi, nhưng sau khi đặt rìu trở lại mặt đất thì không có việc gì.
Trọng lượng này rõ ràng không chân thật nhưng lại tạo ra một cảm giác nặng nề kỳ lạ.
Về việc cây rìu có tác dụng gì, Dương Gian chưa sử dụng qua nên không thể phán đoán bừa.
Tuy nhiên, hắn có thể khẳng định người chạm phải thứ này nhất định sẽ không xảy ra việc gì, vì nó không bị nguyền rủa.
"Cậu nói đúng, đây là một vật phẩm linh dị, hơn nữa còn là một vũ khí linh dị.
Tôi không phát hiện ra dấu hiệu bị nguyền rủa trên thân nó, nhưng vừa rồi cầm trong tay, tôi cảm thấy nó càng lúc càng nặng, cuối cùng không có cách nào khác chỉ đành buông tay, nhưng khi vừa buông ra xong rồi cầm lại thì cảm giác nặng nề tiếp tục gia tăng trở lại"
“Xem ra loại vũ khí linh dị này không thể cầm trên tay trong khoảng thời gian dài”.
Dương Gian nhìn chằm chằm cây rìu màu đỏ, trong đầu nghĩ đến nguyên nhân thứ đồ chơi này xuất hiện ở đây, nhưng trọng lượng của cây rìu lại tiếp tục gia tăng khiến hắn không còn cách nào đành buông xuống.
"Nếu không có vấn đề gì, đại ca để cho tôi chơi một lúc."
Trương Vĩ gấp gáp không chờ nổi nữa, hắn bước tới giật lấy cây rìu đang đặt trên mặt đất...
"Trương Vĩ, nguy hiểm, đừng làm bậy."
Lưu Kỳ vội vàng la lên.
Nhưng hắn không thể chạm vào Trương Vĩ, nên cũng không dám bước lên ngăn cản.
Trương Vĩ cầm rìu lên lại không có cảm giác khó chịu, thậm chí hắn còn ước lượng một chút rồi nói: “Thứ này rất nhẹ, không nặng chút nào, không có cảm giác gì cả."
Cây rìu trong tay hắn giống như một cái cây nhỏ, nhẹ đến kỳ quặc.
"Xem ra người càng mẫn cảm với linh dị khi cầm rìu sẽ càng thấy nặng Dương Gian nhìn chằm chằm Trương Vĩ đang chơi đùa với cây rìu, hắn đã chuẩn bị tốt cho việc khởi động lại để kéo Trương Vĩ từ bờ vực tử vong trở về.
Nhưng Dương Gian lại thấy hắn vui vẻ nhảy nhót, không có dấu hiệu dính phải bất kỳ lời nguyền rủa nào.
"Lưu Kỳ nói đúng, tất cả vật phẩm linh dị đều rất nguy hiểm, cậu đừng chơi lung tung nữa, tôi sẽ đem về nghiên cứu một chút, sau khi tìm hiểu rõ ràng rồi nói sau."
Dương Gian nói.
Trương Vĩ nói: “Nghiên cứu cái này mất bao lâu, tôi cảm thấy thứ này rất tốt, tôi muốn xách nó ra ngoài chém quỷ"
Giờ phút này, sự tin tin trào dâng đầy cõi lòng hắn, khiến hắn càng muốn đi chém lệ quỷ.
"Mất khoảng một tuần để nghiên cứu và đánh giá.
Tiến sĩ Trần ở trong công ty là chuyên gia về lĩnh vực này, để anh ta nghiên cứu kỹ cái này một chút."
Dương Gian nói.
Hắn quyết định đưa cây rìu đỏ chứa linh dị này cho tiến sĩ Trần giải mã.
Còn hắn, mấy ngày nay phải theo dõi và đề phòng quỷ ước nguyện có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, nên không thể lơ là.
"Được rồi, trở về tôi sẽ đưa cây rìu này cho tiến sĩ Trần xem xét."
Trương Vĩ còn đang cầm cây rìu trong tay, hắn chém một nhát về phía bụi cỏ dại gần đó, cảm giác vô cùng thuận tay.
Dương Gian thấy không có việc gì nên không ngăn cản nữa, chỉ nói: “Đừng nghịch lung tung, trước mắt cứ nghiên cứu rõ về cây rìu này rồi mới chơi.
Nếu nó thích hợp dùng cho cả người thường thì cậu có thể giữ, nếu không chỉ có thể niêm phong trong hòm an toàn."
“Dương Gian, cậu ấy vẫn luôn may mắn như vậy sao? Hay chỉ có hôm nay là ngoại lệ thôi?"
Lưu Kỳ hâm mộ nhìn Trương Vĩ.