Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2985 - Chương 2985: Áo Liêm

Chương 2985: Áo Liêm

Dường như ánh mắt của Dương Gian bị người phụ nữ kia hấp dẫn.

Đột nhiên, người phụ nữ kia quay đầu nhìn Dương Gian.

Lúc này có thể thấy rõ nửa gương mặt của người phụ nữ này như đang tan ra, da thịt rơi xuống, đôi mắt trống rỗng vô hồn, nhưng mà khóe miệng lại mỉm cười.

Dường như biểu cảm trên khuôn mặt đã được thiết lập sẵn, vừa quái dị lại đáng sợ.

"Một con lệ quỷ sao?"

Ánh mắt Dương Gian khẽ di chuyển, nhưng mà cũng chỉ đi ngang qua, vẫn chưa vào khách sạn này.

Nhưng mà nhìn thoáng qua, hắn vẫn thấy tấm bảng bên trong khách sạn.

Khách sạn Tam Nguyên.

Tam Nguyên? Trong phút chốc Dương Gian nghĩ đến quỷ tiền kia, bởi vì có quỷ tiền nên mới có Tam Nguyên.

"Đây là khách sạn quỷ, thứ này ai dám vào ở chứ?"

Lưu Kỳ không nhịn được mà rùng mình một cái.

Dương Gian nói: “Biết đâu quỷ trong khách sạn cũng khá an toàn, nhưng mà muốn vào ở thì phải cần tiền.

Bây giờ trên người chúng ta không có tiền, mà giờ cũng không cần làm việc thừa thãi."

Hai người nhanh chóng đi qua, không dừng chân ở khách sạn quỷ này.

Bọn họ cần phải đi tìm Vương San San, vì vậy không thể lãng phí thời gian điều tra nơi nguy hiểm, nếu như phát hiện một ít lệ quỷ thì họ cũng không quan tâm, dù sao đây có quá nhiều linh dị, muốn xử lí cũng không xuể.

Tiếp tục đi về phía trước.

Lại có đèn neon lấp lóe.

Đèn trên bảng viết hai chữ: “Quán mì"

Quán mì không lớn, bên trong chỉ có bảy cái bàn, trên mỗi bàn chỉ bày một bộ bát, trên chén hơi phai màu, giống như được đặt trước mộ dầm mưa dãi nắng, lộ ra màu trắng, mà trước mặt bàn có một băng ghế dài cũ kỹ, băng ghế được sơn màu đen, màu Sơn kia khiến người ta liên tưởng đến màu sơn trên quan tài.

Không thể thấy rõ trong quán mì, bị bóng tối bao trùm, nhưng mà có thể nghe thế tiếng dao nấu ăn trong bếp.

Tiếng kia hơi chậm nhưng mà có nhịp.

"Cũng không phải là một cửa hàng bình thường."

Dương Gian thầm nói.

Hắn và Lưu Kỳ tiếp tục đi về phía trước, không những để ý của hàng ven đường, còn quan sát những người đang cúi đầu dầm mưa giữa đường, giống như những người chết lắc lư.

Đáng tiếc những người này đều xa lạ, không có Vương San San trong đó.

Hết cách.

Dương Gian và Lưu Kỳ chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.

Họ đi ngang qua một nơi khác có bảng hiệu đèn neon nhấp nháy với bốn chữ tiệm bán quần áo.

Ban đầu Dương Gian cũng không quan tâm những cửa hàng quái dị này.

Nhưng mà trong tiệm này treo một bộ quần áo khiến Dương Gian để ý.

Đó là một cái áo liệm kiểu dáng cũ, không biết dính thứ gì dơ bẩn màu đen lên.

Mặc dù cái áo liệm này treo lên giá gỗ, nhưng mà ống tay áo đang đong đưa giống như một người sống khiến người ta cảm thấy giống như bộ quần áo này muốn thoát khỏi sự ràng buộc của giá gỗ, muốn thoát khỏi tiệm quần áo này.

"Đó là... Áo liệm trên người quỷ đồng?”.

Dương Gian bỗng dừng bước, nhìn chằm chằm bộ quần áo kia.

Trừ ba cái đinh đóng quan tài ra, trong giới linh dị hầu như không tồn tại hai vật phẩm linh dị giống nhau, nhất là dạng đồ vật như áo liệm quỷ như vậy.

Từ khi hắn tiếp xúc linh dị cho đến nay chỉ thấy một cái, mặc dù cũng có loại vật phẩm linh dị giống nhau, ví dụ như sườn xám màu đỏ trên người Hồng tỷ, áo cưới quỷ trên người Hà Nguyệt Liên, cái áo cũ kĩ của Hà Ngân Nhi.

Nhưng áo liệm màu đen là thứ độc nhất vô nhị.

"Đúng thế, thời gian tiếp xúc của tôi không ngắn.

Thứ đồ này khá giống, nhưng mà không thể giống đến từng vết bẩn như thế, chắc chắn cái này là thứ đồ trên người quỷ đồng"

Dương Gian chớp mắt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao áo liệm quỷ thoát khỏi quỷ đồng mà xuất hiện ở đây? Lẽ nào quỷ đồng đã chết?"

Mặc dù quỷ đồng là kết quả linh dị, nhưng mà cũng không phải là quỷ thật sự, có khả năng biến mất.

Lúc trước hắn sợ quỷ đồng bị quỷ giết chết nên mới đưa áo liệm quỷ cho quỷ đồng.

Lưu Kỳ thấy Dương Gian dừng lại, nhìn theo ánh mắt hắn.

Lúc hắn nhìn thấy áo liệm quỷ trong tiệm quần áo cũng sửng sốt một hồi: “Đây không phải áo liệm quỷ sao? Trước đây Khương Thượng Bạch mặc trong giới bạn bè, sau này hắn chết, vật phẩm linh dị này rơi vào trong tay Dương Gian cậu, sao lại xuất hiện ở đây?"

Lưu Kỳ chưa từng thấy quỷ đồng, cho nên không biết chuyện sau đó của áo liệm quỷ.

Dương Gian không nói gì, ánh mắt lạnh lùng, đi nhanh về phía tiệm bán quần áo: “Tôi muốn lấy lại áo liệm quỷ, anh chờ bên ngoài đi, đây là chuyện của tôi, không cần tham gia vào"

“Được, Dương Gian, cậu cẩn thận một chút, nếu bên ngoài xảy ra chuyện gì thì tôi lập tức báo cho cậu."

Lưu Kỳ nói.

Dương Gian gật đầu, bước vào trong tiệm bán quần áo.

Vừa đi vào, cửa tiệm quần áo két một tiếng, từ từ đóng lại.

Trong cửa hàng không lớn, không chỉ có áo liếm quỷ, Dương Gian thấy bộ áo quần, tây trang cũ kỹ, còn có áo dài màu xám trắng, trường sam màu xanh lục... Mỗi bộ áo quần đều không đơn giản, đều có linh dị trong đó, chỉ là Dương Gian không thể khẳng định những bộ áo quần này có phải vật phẩm linh dị hay không.

Nhưng mà Dương Gian không nói gì, đi về phía áo quỷ liệm, hắn muốn cầm bộ áo quần này đi.

Bình Luận (0)
Comment