Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2998 - Chương 2998: Chọn Con Tim Hay Lý Trí

Chương 2998: Chọn Con Tim Hay Lý Trí

Da dẻ của vong hồn bắt đầu bị cháy đen, khuôn mặt quen thuộc bắt đầu trở nên xa lạ.

Sau đó mặt mũi bắt đầu tan ra, da thịt dần dần tróc ra, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương trắng, ngoài ra trên bộ xương cốt còn có ngọn lửa quỷ thiêu đốt, dường như lửa quỷ sẽ thiêu rụi những vong hồn này mà đến lúc không để lại chút xíu nào thì mới thôi.

Vong hồn không có khả năng giết người, cũng không nguy hiểm, rất dễ đối phó.

Điều đặc biệt duy nhất là số lượng vong hồn rất lớn, nhiều vô kể, nhìn không thấy tăm hơi.

Lúc này, trong lòng Dương Gian lạnh như sắt, một mồi lửa, hắn tự mình tiễn đưa những người quen đã chết năm xưa, hoàn toàn giết chết cơ hội sống lại của họ.

Và khi những người thân quen biến mất trong ngọn lửa quỷ, những vong hồn đã tụ tập trước đó bắt đầu rút lui, ngay cả những vong hồn lang thang từ nơi khác cũng tránh về phía hắn một cách vô thức hay cố ý.

Chờ cho đến khi lửa tắt, một khoảng trống khoảng năm mét được để lại bên cạnh Dương Gian.

Trong phạm vi này, không tồn tại một vong hồn nào, cho dù hắn có cố gắng đi về phía trước vài bước, những vong hồn phía trước cũng sẽ chủ động tránh ra.

Một người đã cắt đứt tất cả những người thân quen trong quá khứ, ngay cả vong hồn người chết cũng sợ hãi không dám đến gần.

Nhưng lúc này, Dương Gian không vui, thay vào đó hắn đang suy nghĩ xem mình có làm sai không.

Nhưng tất cả đã xong, ngay cả khi Dương Gian đang hối hận, điều đó cũng chẳng ích gì.

Đây cũng là mục tiêu của hắn, lúc lý trí nhất, hắn nghiến răng mà xử lý mọi chuyện không cho bản thân cơ hội để hối hận.

Nhưng Lưu Kỳ lại không may mắn như vậy.

Hắn không thể nhẫn tâm như Dương Gian, nghiến răng nghiến lợi cắt đứt, lúc này mắt hắn hơi ươn ướt, nhìn những người quen xuất hiện gần đó, trong lòng hắn cảm xúc lẫn lộn.

Vì Lưu Kỳ hoàn toàn không bị linh dị bào mòn, cũng không phải trở thành dị loại như Dương Gian, hắn đã được định sẵn là không thể dứt bỏ quá khứ.

"Tiểu Dương, tôi muốn thử"

Lưu Kỳ nghiến răng, hạ quyết tâm rồi đưa tay ra.

"Đừng, Lưu Kỳ, cho tới nay tôi chưa từng thấy người nào có thể sống sót đưa vong hồn ra khỏi đây”.

Tiêu Dương lập tức hiểu được ý nghĩ của Lưu Kỳ nên vội vàng ngăn cản.

Lưu Kỳ nói: "Đó là vì tất cả những người làm điều đó đều là người thường, không có ngự quỷ nhân.

Nếu là ngự quỷ nhân thì vẫn có cơ hội, tôi không phải là ngự quỷ nhân bình thường.

Tôi là đội trưởng được tổng bộ xướng tên.

Tôi là nhóm ngự quỷ nhân hàng đầu của thời đại này, tôi nghĩ tôi có thể làm được, chỉ một mình tôi, nếu không làm được, tôi sẽ bỏ cuộc."

"Nhưng nếu nó thành công thì sao? Không thử thì làm sao mà biết được mình sẽ thất bại."

Hắn cũng như những người khác, tin rằng mình là người đặc biệt và hắn có thể thành công.

Mặt của Tiểu Dương biến sắc.

Một màn này rất giống với lúc trước khi hắn cứu em gái, hắn biết tình trạng của mình lúc đó, mọi người bên cạnh không thể khuyến nổi.

"Được rồi, nếu như cậu muốn cược một ván, vậy tôi sẽ giúp cậu."

Hắn nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt lóe lên, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, nguyện ý cùng Lưu Kỳ điên cuồng thêm một lần nữa.

Mọi chuyện đều xuất phát từ sự không cam tâm trong lòng.

Nếu cả hai có thể hợp lực lần này, điều đó có nghĩa là hắn vẫn còn cơ hội cứu người thân của mình.

"Cảm ơn."

Lưu Kỳ rất cảm kích nói.

"Đừng vội cảm ơn tôi, tôi cũng có ý đồ riêng, vì tôi cũng muốn biết tin đồn này có phải thật không, nếu cậu cũng thất bại, vậy thì cũng để tôi hết hi vọng hoàn toàn.

Hành động thôi, đừng lãng phí thời gian nữa."

Tiêu Dương nói.

Sự điên rồ và cố chấp của ngự quỷ nhân một lần nữa lại chiếm ưu thế.

Tiêu Dương cũng muốn đánh cược một phen.

Vì những người thân quen thuộc lại xuất hiện trong tầm mắt hắn, đặc biệt là cô em gái nhỏ của hắn, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ đáng yêu như vậy....

Hắn không dám nhìn nhiều, vì sợ cứ lặp lại sai lầm sau khi nhìn.

Đôi mắt ướt át của Lưu Kỳ nhìn những vong hồn xung quanh, cuối cùng tiến lên một bước và ngay lập tức tóm lấy một trong số những vong hồn đó.

Đó là một người đàn ông trung niên, cũng là cha của hắn.

Khi ông bà mất và gây ra một sự việc kinh dị, nếu không phải cha liều mạng, thì hắn đã không sống được tới tận bây giờ.

"Cha, con muốn cho cha sống lại."

Lưu Kỳ hét lên trong lòng, nắm chặt tay vong hồn đó.

Dù bàn tay này lạnh lẽo không chút hơi ấm nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng kích động.

"Đi thôi."

Lưu Kỳ kêu một tiếng, trực tiếp lôi kéo vong hồn rồi xoay người rời đi.

Quay lại là hướng gần nhất với lề đường.

Và để băng qua đường là một khoảng cách xa hơn.

Lưu Kỳ và Tiêu Dương không thể cắt đứt mối bận tâm bên trong thâm tâm của họ nên bị những vong hồn lang thang trên đường mê hoặc.

Họ muốn cược một ván, cố gắng lấy đi một vong hồn trong số đó, và sau đó xác nhận tin đồn, xem liệu có thể thực sự hồi sinh người chết hay không.

Nhưng liệu việc đưa vong hồn đi có thực sự dễ dàng như vậy không? Phải biết rằng điều đáng sợ nhất trong giới linh dị là đảo ngược sự sống và cái chết, chính là khiến người chết sống lại.

Bình Luận (0)
Comment