Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2999 - Chương 2999: Tự Gánh Chịu

Chương 2999: Tự Gánh Chịu

Lưu Kỳ và Tiêu Dương, những người quan tâm hơn đến tình hình chung trước đây, đã hoàn toàn quên mất việc gặp gỡ với Dương Gian và cứu cư dân của thị trấn Bạch Thủy.

Hai người liên thủ bắt lấy một người đàn ông trung niên sắc mặt xám xịt, thân hình lạnh lùng, đầu cũng không quay lại..

Vong hồn của người đàn ông trung niên này không hề kháng cự.

Nó giống như một xác chết biết đi và để mặc Lưu Kỳ kéo về phía trước.

Nó không biến thành lệ quỷ để tấn công Lưu Kỳ, nó không thu hút những thứ đáng sợ khác.

Mọi thứ dường như đang diễn ra thuận lợi.

Ngay cả những vong hồn khác cũng vô tình nhường đường, ra hiệu cho Lưu Kỳ và Tiêu Dương rời đi.

Có vẻ như chỉ cần đi theo con đường phía trước thì mọi thứ đều có hy vọng.

Tuy nhiên lúc này, dù Tiêu Dương bốc đồng nhưng tâm vẫn bình tĩnh, hắn hiểu việc đưa vong hồn ra khỏi đây không dễ dàng như vậy nên luôn cảnh giác cao độ.

Tiểu Dương lớn tiếng nhắc nhở: "Dù tôi đã cố gắng mang vong hồn đi một lần trước đó và không thành công, nhưng tôi không chắc mỗi người có gặp phải nguy hiểm tương tự khi mang vong hồn đi hay không.

Tôi chỉ có thể nhắc nhở cậu, cách bên đường càng gần thì sẽ càng xuất hiện nhiều tình huống quỷ dị, đừng nghĩ bây giờ tất cả vong hồn đều nhường đường cho chúng ta giống như đang giúp chúng ta vậy.

Đợi một chút nữa cậu sẽ hiểu thôi, tất cả đều là giả tưởng"

“Tôi biết, tôi đã chuẩn bị trước rồi."

Lưu Kỳ gật gật đầu, cũng không hề có ý bất cẩn.

Tất nhiên hắn hiểu rằng không dễ dàng gì để mang một vong hồn đi.

Sau bao nhiều trải nghiệm, hắn đã không còn là cậu học sinh ngây thơ như thuở còn đi học nữa.

Hai người đi rất nhanh, vừa đi vừa nói chuyện.

Đi theo con đường mà vong hồn tự nguyện nhường đường, hai người họ nhanh chóng nhìn thấy ánh đèn nê- ông ở cuối con đường đằng xa.

Đèn neon chiếu sáng xung quanh, mơ hồ có thể nhìn thấy những bông hoa giấy sặc sỡ bên đường.

"Nhìn thấy rồi, đi tới đó chúng ta có thể rời khỏi đường rồi."

Vẻ mặt Lưu Kỳ vui vẻ, trong lòng cũng có chút kích động.

Trước đây hắn nghĩ rằng mình sẽ bị lạc ở đây, nhưng không ngờ lại có thể tìm đường ra khỏi đây dễ dàng như vậy.

Có phương hướng, chỉ cần cắn răng tiến về phía trước là được.

Tuy nhiên, Tiếu Dương đã sẵn sàng đối phó với nguy hiểm.

Hắn cũng đã từng có những lần như thế này, khi hy vọng đã ở ngay trước mắt, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, nhưng lần này hắn và Lưu Kỳ đã hợp lực để xem liệu họ có thể phá bỏ lời nguyền hay không.

Biểu cảm của Lưu Kỳ nhanh chóng có thay đổi, hắn là người đầu tiên trở nên cảnh giác.

Hắn đưa tay ra và bắt lấy vong hồn giống hệt cha mình.

Lúc này, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Bước chân của hắn ngày càng chậm hơn.

Không, không phải là bước chân trở nên chậm hơn, mà là cơ thể hắn ngày càng nặng nề, như thể có một lực cản cực lớn ngăn cản bước tiến của vong hồn.

Sự ngăn cản này đã được phân bổ một ít cho Lưu Kỳ, bước chân vốn rất nhẹ nhàng và nhanh chóng nhưng đột nhiên có chút khó khăn.

Hắn như thể bị mắc vào vũng lầy của vực thẳm, không thể nhanh chóng tiến lên.

"Có một lực cản đang ngăn cản tôi tiến về phía trước, tôi càng tiến về phía trước, lực cản này càng lớn, Tiêu Dương, sự bất thường mà anh đề cập đã xuất hiện."

Lưu Kỳ nói với vẻ mặt u ám.

Tuy nhiên, Tiêu Dương, người không liên quan gì tới vong hồn lại không cảm thấy như vậy, hắn nói: “Để tôi giúp cậu."

Nói xong hắn liền giơ tay ra giúp Lưu Kỳ nắm nốt bên tay còn lại của vong hồn.

Nhưng năm như vậy, lúc này, vong hồn vốn dĩ như một xác chết đột nhiên lại há miệng, phát ra một tiếng hét quái dị không thể tưởng tượng nổi.

Giọng nói này lộ ra vẻ đau đớn khó tả, như thể nó đang cố gắng chống lại sự đụng chạm của Tiêu Dương.

Đồng thời, cơ thể vô hồn của vong hồn đang nhanh chóng biến thành màu đen, thối rữa và phân hủy, nếu tiếp tục, chỉ e là vong hồn này rất nhanh sẽ chết hoàn toàn.

Xuất hiện tình huống như này, Tiêu Dương sợ hãi vội vàng nới lỏng tay, buông tay khỏi vong hồn.

Sau khi hắn thu tay lại, miệng của vong hồn liền đóng lại, tiếng hét ngừng lại, và cơ thể cũng ngừng phân hủy, và đang dần hồi phục theo thời gian.

"Trước đây chưa từng có chuyện hai người cùng đưa một vong hồn.

Giờ xem ra, dường như vong hồn chỉ có thể do người thân của vong hồn nắm giữ.

Nếu có người thứ hai giúp đỡ thì sợ rằng vong hồn sẽ vì một lý do nào đó mà chết hoàn toàn, đây có lẽ là quy tắc trên con đường vong hồn này."

Tiêu Dương bình tĩnh lại, phân tích một chút rồi đưa ra kết luận.

"Có vẻ như cậu phải dựa vào chính mình, nhưng nếu có những nguy hiểm khác xung quanh, tôi có thể giúp cậu"

“Không sao đâu, tôi cũng đã chuẩn bị trước rồi."

Lưu Kỳ nói.

Sau đó hắn hít một hơi thật sâu, cảm thấy càng ngày càng khó tiến về phía trước và quyết định sử dụng sức mạnh linh dị của mình.

Giầy tiếp theo, tro tàn và sự u ám trên người vong hồn bắt đầu lan nhanh về phía Lưu Kỳ, đồng thời, cũng có lực cản cực kỳ lớn.

Sức mạnh linh dị này đến từ một lời nguyền.

Lời nguyền mà Lưu Kỳ gánh chịu, hắn có thể chuyển tất cả linh dị từ bất kỳ ai sang cho mình.

Tất nhiên, linh dị càng mạnh thì thời gian tiếp xúc càng lâu, còn đối với người bình thường mà nói thì loại lời nguyền này cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần Lưu Kỳ tiếp xúc với người thường, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là một bộ phận trên cơ thể người sống sẽ chuyển sang người hắn.

Chẳng hạn như sức khỏe, thị giác, vị giác và thậm chí cả tuổi thọ.

Bình Luận (0)
Comment