.
0911009467, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Nói một cách chính xác, hắn có thể sống mãi mãi bằng cách liên tục chuyển tuổi thọ của người sống sang mình, đương nhiên người bình thường bị chuyển tuổi thọ sẽ chết ngay lập tức.
Nhưng đó chỉ là trên mặt ý nghĩa thôi.
Dù sao thì điều mà ngự quỷ nhân lo lắng nhất không phải là tuổi thọ mà là lệ quỷ sống lại.
Một khi ngự quỷ nhân bị lệ quỷ sống lại, tuổi thọ có dài thì cũng sẽ trở nên vô dụng.
Và chuyển cũng sẽ không chuyển được tất cả, sẽ bị mất một phần.
Nếu người bình thường có tuổi thọ một trăm năm, thì chuyển sang Lưu Kỳ chỉ còn ba mươi năm.
Tức là thu được 30%.
70% còn lại dường như đã bị hư hại mất, hoặc nó đã bị một con lệ quỷ đáng sợ nào đó của lời nguyền này đoạt mất.
Giống như nếu chuyển linh dị thì cũng sẽ bị tổn hại, nhưng tổn hại ít hay nhiều thì không cố định, còn phải dựa vào mức độ kinh khủng của linh dị để phán đoán.
Vậy nên loại chuyển dời này bằng với đang làm suy yếu linh dị.
Nhưng cho dù là như vậy, linh dị bị suy yếu chuyển qua người Lưu Kỳ, đây vẫn là một gánh nặng đối với hắn.
May mắn thay, Lưu Kỳ, người mang lời nguyền này, đã tận dụng rất tốt lời nguyền này và điều khiển những lệ quỷ khác.
"Vẫn ổn, tôi có thể chịu đựng được."
Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu và cảm thấy lực cản đã yếu đi rất nhiều, dễ dàng hơn trước rất nhiều.
Hắn một lần nữa kéo vong hồn và tăng tốc độ của mình.
Khoảng cách đang được rút ngắn nhanh chóng.
Trực quan mà thấy, bây giờ đã cách con đường này chưa đầy năm mươi mét.
Nhưng lúc này, những dị thường khác lại xuất hiện.
Trong góc mờ mịt, xuất hiện một đôi mắt đỏ ngầu, nó mới nhìn chằm chằm Lưu Kỳ, bắt đầu nhanh chóng tiến lại gần.
Không nghi ngờ gì nữa, nó là một con lệ quỷ.
Lệ quỷ đầy máu đang tiếp cận nhanh chóng, cơ thể kỳ lạ đang di chuyển nhanh trong bóng tối, giống như một cái xác đang bò nhanh trên mặt đất.
Lệ quỷ vẫn chưa đến gần, rõ ràng vẫn cách rất xa.
Hai cánh tay đầy vết xước có chút thối rữa đó đột nhiên từ phía sau vong hồn duỗi ra, sau đó nắm lấy Lưu Kỳ đang tiến lên.
Tất cả đến quá đột ngột.
Lưu Kỳ, người vừa kéo vong hồn về phía trước không kịp phản ứng gì cả.
"Chính là con quỷ nhằm vào tối trước đó, chết tiệt, lại nhất định phải vào lúc này..."
Sắc mặt của Lưu Kỳ đột nhiên thay đổi, sau đó thân thể không bị khống chế, lảo đảo trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.
Trên mặt đất, cơ thể cũng bị một lực rất lớn kéo và không ngừng trượt về phía sau.
Vốn dĩ lực cản để tiến lên là rất lớn, bây giờ bị lệ quỷ tấn công lại càng có cảm giác tồi tệ hơn.
Tiêu Dương đã không chút do dự mà ra tay.
Hai tay hắn ướt như bị dính nước mưa rồi hắn nắm lấy cánh tay trầy xước đang hơi thối rữa đó.
Lực kéo khổng lồ ngay lập tức giảm đi rất nhiều.
Lưu Kỳ hơi dừng lại.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Đôi tay giống như vòng sắt, khóa chặt trên người hắn, không thể thoát ra được.
"Không được, con quỷ này thật không bình thường, không thể ép được nó lùi ra”.
Tiêu Dương gầm lên, hắn cảm giác như hai tay mình đang nắm lấy một cái gai, trên tay lúc này đầy vết xước.
Các vết xước bắt đầu thâm tím nhanh chóng, thối rữa và lan ra khắp cơ thể.
Hắn chỉ là một người phụ trách thành phố bình thường.
Hắn không có loại sức mạnh linh dị đỉnh cao.
Hắn có thể dựa vào mưa quỷ biến người dân thị trấn Bạch Thủy thành nửa sống nửa chết, để quỷ không giết bọn họ đã là không tồi rồi.
Bình thường cũng chỉ trốn trong tòa nhà, dựa vào vật phẩm linh dị là câu đối chúng điếu để không phải gặp lệ quỷ, hiếm khi đối đầu trực tiếp với lệ quỷ.
Và quan trọng nhất linh dị mà hắn gặp phải khi muốn mang vong hồn đi lần trước không quá mạnh.
Quả nhiên nguy hiểm mà mỗi người gặp phải đều khác nhau.
Người có linh dị càng mạnh thì nguy hiểm họ gặp phải sẽ càng lớn.
“Để tôi"
Lúc này, Lưu Kỳ lại ra tay, phải biết rằng trên người hắn không chỉ có một loại sức mạnh linh dị này.
Một bóng lệ quỷ mơ hồ hiện ra trước mắt, lệ quỷ này đang ngồi xổm trên mặt đất, đung đưa như một con lật đật, lệ quỷ đang đè lên đôi cánh tay bị trầy xước phía trên.
Hai cánh tay bắt đầu vặn vẹo và biến dạng, tiếng xương gãy rắc rắc vang lên bên tai.
Lúc này, tro tàn trên mặt Lưu Kỳ dần dần tăng lên, đồng thời, bóng dáng của lệ quỷ đang lắc lư càng ngày càng rõ ràng.
Biên độ lắc lư càng ngày càng không ngừng gia tăng, dường như lúc nào cũng có thể ngã ra đất.
Lệ quỷ lắc lư ngày càng nhiều, mức độ đáng sợ của linh dị sẽ càng cao.
Đôi tay đầy vết trầy xước, cánh tay hơi mục nát, không thể chịu đựng được sự đối kháng linh dị của Lưu Kỳ và Tiểu Dương.
Cuối cùng tiếng xương gãy vang lên.
Hai cánh tay cuối cùng bị gãy hoàn toàn, sau đó không còn động tĩnh, rồi rơi xuống đất không thể cử động được.
Lòng bàn tay vừa nắm lấy Lưu Kỳ liền mất đi sức lực mà buông ra.
Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu, vội vàng thoát khỏi sự vướng víu của lệ quỷ, kéo vong hồn ra khỏi hai cánh tay đó rồi bước tiếp.
Ngay khi hắn Sơ tán, hình bóng lệ quỷ đang lắc lư trên cánh tay cũng nhanh chóng thay đổi và biến mất trước mắt.
Tiêu Dương cũng nắm bắt cơ hội này để rút lui.