Vong hồn vốn âm u đầy tử khí lại vặn vẹo cổ, vẻ mặt quỷ dị nhìn Lưu Kỳ một chút.
Sau đó cánh tay lạnh như băng vung ra, lập tức thoát khỏi tay Lưu Kỳ, sau đó từ từ xoay người sang nơi khác, đi đến giữa đường cái, mà điều khó tin là vòng tay của ba nữ quỷ kia không ngăn cản vong hồn này lại được, ngược lại vong hồn kia còn chui khỏi vòng tay.
Mà vong hồn vốn giống ba Lưu Kỳ, khi rời đi, gương mặt trở nên xa lạ, cuối cùng trở thành một người khác hoàn toàn lúc trước, xa lạ lạnh lùng, lảng vảng giống như những vong hồn trên đường.
Cuối cùng vong hồn này ở giữa đám vong hồn, không thể tìm ra.
Lúc này trước mặt Lưu Kỳ đã trở nên mờ mịt, hắn không thấy rõ tất cả, nhưng có thể cảm nhận được, vong hồn mà mình đến chết cũng không buông tay lại thoát khỏi tay mình.
Hắn cười khổ, nhưng gương mặt co rúm lại, không thể phát ra âm thanh nào.
"Có lẽ cái này là báo ứng của mình, ba cũng bỏ đi, đi xa mình, có phải cảm thấy đi theo mình là quyết định sai lầm không? Hay là mình như thế khiến cho vong hồn ba cảm thấy thất vọng?"
Trong lòng hắn nghĩ như thế.
Có lẽ Lưu Kỳ không biết vong hồn nơi này đâu mà chẳng là ba hắn, hoặc là vong hồn ở đây có thể là bất kỳ ai.
Lúc bạn cảm thấy được vong hồn người thân, nó có thể là vong hồn người thân bạn, lúc bạn cảm thấy nó không phải là vong hồn người thân thì nó chính là quỷ đi lang thang ở đây.
Khí tức xám xịt đã ăn mòn đến mặt Lưu Kỳ.
Mắt mà miệng hắn đã biến mất, lỗ tai cũng không còn.
Chỉ còn lại lỗ mũi và lông tai, cả người chẳng ra cái gì.
Không còn miệng nên cũng chẳng chảy máu nữa, chỉ có lỗ mũi chảy ra máu sền sệt, đồng thời ý thức của hắn cũng ngày càng mơ hồ.
Nhưng ngay lúc ý thức của Lưu Kỳ sắp biến mất hoàn toàn.
Không biết có phải là ảo giác trước khi chết hay không.
Mũi hắn giật giật, ngửi được một mùi hôi thối truyền đến từ xung quanh, như mùi thi thể bị thiêu đốt.
Hình như mùi thối này không phải ảo giác.
Thậm chí Lưu Kỳ còn cảm nhận được đau đớn trên làn da.
Lúc này hắn nghi ngờ xung quanh đã bốc cháy ngùn ngụt, mà chính mình bị lửa vây quanh.
Nhưng bây giờ Lưu Kỳ không nhìn được, nên không tài nào biết được cảm giác này đúng hay không.
Nhưng mà cũng không quan trọng.
Hắn đã chấp nhận sự thật rằng mình thất bại, lúc này đang chờ chết.
Nhưng mà thời gian trôi qua.
Lưu Kỳ phát hiện ý thức vốn đang biến mất nay lại từ từ rõ ràng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng của hắn hơi nghi ngờ.
Nhưng mà cảm giác của Lưu Kỳ không sai, quả thật xung quanh hắn có đám lửa lớn, đây là ma trơi màu xanh biếc, âm u lạnh lẽo, có thể đốt cháy linh dị.
Phạm vi ma trơi đốt cháy rất lớn.
Dường như mọi thứ trên đường sắp bị thiêu rụi hết, nơi nào cũng có lửa, dường như không thấy tận cùng.
Mà ở trong ánh lửa này, Dương Gian không đổi sắc mặt giẫm trên mặt đất, bước vào trong, trong tay hắn cầm trường thương nứt trong tay, có thể chống lại lệ quỷ thoát ra từ đống lửa.
"Quả nhiên Lưu Kỳ và Tiểu Dương đã xảy ra chuyện.
Vừa rồi mưa ngừng, mình đã nghĩ đến chuyện này, trong lòng không yên, quyết định quay đầu lại xem chút, nhưng mà có lẽ tôi đã tới chậm, có vẻ hai người đã chết, bị quỷ sát hại"
Ánh mắt của hắn lạnh lùng, nhìn tình huống trên đường qua ánh lửa.
Ba nữ nhân quỷ dị, tay nắm tay vây lấy Tiêu Dương và Lưu Kỳ ở giữa.
Mà hai người nằm trên đất đã không còn động tĩnh, thậm chí tình trạng thi thể cũng không bình thường.
Trạng thái này rất giống dáng vẻ sau khi bị quỷ giết.
Dương Gian tiếp tục lại gần.
Ba lệ quỷ trong hình dáng cô gái kia vẫn cầm tay đứng đó.
Lửa đã dây vào người ba lệ quỷ, đốt cháy kịch liệt.
Nhưng mà ma trơi chỉ có thể đốt cháy mặt sau của ba con lệ quỷ, không cách nào vượt qua cơ thể chúng, bao phủ bên trong chúng.
Sau cánh tay lạnh lẽo kia tạo thành một vòng tròn, dường như là một nơi không thể vượt qua, đến ma trơi cũng không ăn mòn được.
Dương Gian đến, dường như đã hấp dẫn sự chú ý của lệ quỷ.
Trong đó có một lệ quỷ bị ma trơi thiêu đốt sau lưng, lỗ tai tái nhợt nhúc nhích, dường như nghe thấy tiếng bước chân của Dương Gian, sau đó lập tức vặn vẹo đầu về phía Dương Gian.
Một con quỷ vặn vẹo đầu, hai con quỷ khác cũng thế.
"Phát hiện ra mình?"
Dương Gian dừng chân, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Nhưng mà con quỷ cũng không có động tĩnh gì.
Sau khi dừng lại một lúc, Dương Gian cảm thấy có gì đó không đúng, hắn nhìn thấy thi thể Lưu Kỳ nằm trên đất nắm chặt cổ chân một con lệ quỷ không chịu buông.
"Quỷ không tấn công mình, giữ yên tư thế này, lẽ nào Lưu Kỳ chưa chết?"
Ánh mắt hắn khẽ thay đổi.
Chỉ có Lưu Kỳ chưa chết, quỷ vẫn tiếp tục tấn công mới có thể giải thích vì sao mình không bị quỷ tấn công.
Nhận ra điều đó, Dương Gian đi về phía lệ quỷ không chút do dự.
Lúc này thân phận của thợ săn và con mồi dường như đổi chỗ.
Dương Gian muốn tấn công lệ quỷ chứ không phải bị lệ quỷ tấn công.
Tất cả đều giống như phỏng đoán.
Quỷ chưa giết chết Lưu Kỳ thì sẽ không tấn công người tiếp theo.