Nhưng ánh sáng khá âm u, có màu xanh đậm, nhưng ít nhất mắt của hắn đã hồi phục, có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Sau đó miệng cũng hồi phục, có thể cảm nhận được, hắn mở miệng nói: “Dương... Dương Gian"
Lưu Kỳ hơi kích động, miệng không nghe theo sai khiến, run rẩy, khó nói thành chữ rõ ràng.
Dương Gian nhìn một chút, nói: “Tình trạng của cậu đang chuyển biến tốt, cho thấy phương pháp của tôi có hiệu quả, bây giờ chắc hẳn cậu đã không sao, đáng tiếc phương pháp này chỉ có thể cứu người sống, không thể cứu người chết, tôi không thể cứu Tiêu Dương"
“Tiêu Dương sao?"
Đôi mắt của Lưu Kỳ càng rõ ràng, nhìn sang Tiêu Dương gần đó.
"Là tôi hại chết hắn, nếu như không phải tôi nhất thời kích động, vì đánh cược một lần, muốn đưa vong hồn ba tôi ra khỏi đây, chắc chắn hắn sẽ không chết.
Rõ ràng hắn khuyên tôi đưa vong hồn đi sẽ chịu trận tập kích linh dị đáng sợ nhưng tôi không nghe, tôi cho rằng dựa vào sức mạnh linh dị hiện giờ của tôi thì sẽ có cơ hội thắng."
“Tôi quá ngây thơ rồi, linh dị ở đây còn kinh khủng hơn tưởng tượng của tôi, tôi đi đến nơi cách lề đường 50m đã không chịu nổi, không biết tôi đến gần hơn 30m, 20m, chậm chí là vài mét sẽ xảy ra chuyện khinh khủng đến mức nào."
Lúc này Lưu Kỳ ngồi dậy, hắn hơi cúi đầu, cũng không vui mừng vì tìm đường sống trong chỗ chết.
Hắn chỉ tự trách, hổ thẹn, thậm chí là hối hận.
"Không phải ai cũng có thể trơ mắt nhìn vong hồn người thân, bây giờ trong lòng tôi hơi hối hận vì giết chết những vong hồn quen thuộc kia, biết đâu thật sự có cách giúp họ sống lại"
Dương Gian từ từ nói.
Lưu Kỳ hơi hoảng sợ: “Cậu giết chết vong hồn người thân ư?"
“Đúng thế, người chết sẽ sống lại thành người cậu quen thuộc sao? Đừng quên, đây là thế giới linh dị, linh dị mãi mãi lạnh lẽo, tàn khốc.
Không có chuyện tốt như thế cho cậu hi vọng, tôi cho rằng đây là bẫy, vậy nên tôi cắn răng chặt đứt quá khứ, tự tay giết chết những vong hồn quen thuộc kia."
“Sau khi giết chết những vong hồn kia, bên cạnh tôi không còn những người quen nữa."
Dương Gian nói.
"Có lẽ đối với cậu, vong hồn chỉ biết kéo người vào địa ngục, người sống không thể bỏ hồn mình lại mà ra khỏi địa ngục, sống trong hối hận.
Chẳng ai hoc cậu, cắn răng chặt đứt hết ràng buộc"
Lưu Kỳ tỉnh ngộ.
Dương Gian nói: “Chưa chắc cách làm của tôi đúng, cách làm của cậu đã sai, chuyện này không có kết quả, ai có thể xác định chứ? Trừ phi... Thật sự đưa một vong hồn ra khỏi đây mới biết kết quả chính xác là gì? Ánh mắt hắn lóe lên, nhìn về phía vong hồn lảng vảng cách đó không xa.
"Đừng"
Lúc này Lưu Kỳ sợ hãi, vội vàng ngăn cản suy nghĩ của Dương Gian.
Hắn giống như Tiêu Dương đã chết, dù trong lòng không cam tâm nhưng cũng mất đi dũng khí đưa vong hồn đi, cũng không dám để Dương Gian thử, sợ Dương Gian rơi vào kết cục giống mình.
"Dương Gian, cậu tuyệt đối đừng học theo tôi, tôi đã là vết xe đổ rồi, đưa linh hồn ra khỏi đây không phải có sức mạnh linh dị cường đại là làm được, bởi cậu khống chế linh dị càng nhiều thì lúc cậu cố gắng đưa vong hồn ra khỏi đây sẽ gặp tấn công linh dị càng đáng sợ."
“Tôi không có cách nào tưởng tượng nếu cậu cố gắng đưa một vong hồn ra ngoài, vùng xung quanh đây sẽ xuất hiện tình trạng đáng sợ nào? Lưu Kỳ kể tình huống vừa rồi cho Dương Gian nghe, để Dương Gian hiểu, lực cản không cho mang vong hồn đi là phụ thuộc vào mỗi người.
"Thì ra là thế"
Dương Gian không phải là người không nghe khuyên bảo, hắn gật đầu, hiểu được vì sao Lưu Kỳ lại ngỏm ở đây.
"Suy đoán trước đó của Tiêu Dương là muốn đưa vong hồn ở đây đi, có lẽ cách chính xác là đưa người sống tiến vào đấy."
Lưu Kỳ lại nói: “Dù người sống bình thường không có sức mạnh linh dị, nhưng mà người bình thường sẽ gặp sức cản nhỏ nhất, nên người bình thường có khả năng thành công cao nhất."
“Nhưng mà bây giờ tôi tạm thời không có hứng thú với vong hồn, bây giờ cậu cảm nhận trạng thái bản thân lần nữa, sau đó đi theo tôi."
Dương Gian nói.
Lúc này Lưu Kỳ đứng lên, cảm nhận trạng thái bản thân.
Không có vấn đề.
Ngược lại trong họa có phúc, lấy được sức mạnh linh dị mới.
Ánh mắt hắn khẽ di chuyển, tròng mắt đen từ từ biến mất, sau đó trắng bệch.
Cảnh này giống như một cô gái trong ba người quỷ dị kia.
Nhưng mà linh dị hắn dời đi chỉ là một chút, không phải là toàn bộ.
Nhưng dù thế, sức mạnh linh dị của ba lệ quỷ hội tụ trên cơ thể một người cũng cực kỳ đáng sợ.
Chỉ là những thứ này đều trả giá quá cao.
Một khi túi thuốc kia mất đi dược hiệu, vậy thì Lưu Kỳ sẽ chết rất thảm.
"Bây giờ tôi không sao, trạng thái khá tốt, chỉ là chúng ta cứ đi như thế sao? Tiêu Dương thì sao bây giờ?"
Lưu Kỳ nhìn thi thể Tiêu Dương, hơi chần chừ.
Dương Gian nói: “Hắn đã chết rồi, bây giờ hắn chỉ là một cái thi thể, mà cái thi thể này có thể hóa thành lệ quỷ bất cứ lúc nào, vậy nên cách tốt nhất là để ở đây, không cần quan tâm, quỷ ở Bạch Thủy Trấn không ít, thêm một Tiểu Dương cũng không sao?
"Tôi muốn đưa thi thể hắn đi, như thế tôi có thể tổ chức tang lễ cho hắn."
Lưu Kỳ suy nghĩ một lát, nói.
"Lệ Quỷ ăn mòn cơ thể hắn, không thể tách quỷ ra khỏi thi thể, mang ra ngoài là một tai họa ngầm.
Nhưng mà cậu đã nói như thế, tôi thân là đội trưởng chấp pháp cũng không thể không quản"
Dựa theo phân tích của Dương Gian, không cho nhặt xác Tiểu Dương.
Nhưng mà Lưu Kỳ cũng không sai, là đạo lí đối nhân xử thế.
Dương Gian tuân theo đạo lí đối nhân xử thế, cho nhặt xác Tiêu Dương.