Nước hội tụ dưới chân hắn, thấm ướt thi thể Tiểu Dương, sau đó thi thể chìm vào trong nước rồi biến mất.
"Tôi đã cất thi thể, chờ lúc rời khỏi Bạch Thủy Trấn rồi nghĩ an bài thế nào, hơn nữa chúng ta cũng không thể lãng phí thời gian, bây giờ Tiêu Dương đã chết, Bạch Thủy Trấn bị mất cân bằng, bây giờ chúng ta phải làm cho cư dân thức tỉnh trước khi tìm được Vương San San, sau đó cùng rời khỏi đây."
“Nếu không, đến lúc đó người chết không chỉ có Tiêu Dương, mà là rất nhiều người."
Dương Gian không dài dòng, hành động ngay lập tức, hắn không chút do dự rút trường thưởng ra khỏi lệ quỷ, sau đó quay đầu đi.
Lúc này Lưu Kỳ không dám đi lạc sau, lập tức đi theo.
Họ không đi về phía lề đường, bởi vì đó là hướng ngược lại.
Dù sao muốn đi tìm Vương San San phải đi theo vết chân chó, đến đường cái đối diện.
"Ba..."
Lưu Kỳ chạy theo sau Dương Gian, tốc độ của họ rất nhanh, xung quanh có quỷ lồng, dường như rơi vào trong quỷ vực, nhưng mà ánh mắt của hắn khẽ di chuyển, vẫn thấy gương mặt quen thuộc trong đám vong hồn lang thang.
Đó là ba hắn.
Trước đó không thể đưa người thân ra khỏi đây.
Chỉ là hiện tại Lưu Kỳ đã chấp nhận thất bại của mình, không kích động, hắn quay đầu sang chỗ khác, không nhìn phụ thân giữa đám vong hồn nữa, chỉ đi theo Dương Gian về phía trước.
Biết đâu, biết đâu sau khi mình mạnh lên sẽ trở lại nơi đây.
Chỉ là lúc đó Lưu Kỳ sẽ hành động một mình, không liên lụy bất kỳ ai.
Lúc này Dương Gian không sử dụng quỷ vực, nơi đây linh dị quấy rầy khá đáng sợ, bây giờ hắn chỉ dùng ma trơi mở đường, phòng một số linh dị không cần thiết đến gần.
Trong tình huống không có linh dị quấy nhiễu, tốc độ của bọn hắn rất nhanh.
Nhanh chóng xuyên qua từng lớp vong hồn lang thang.
Trong phút chốc, Dương Gian và Lưu Kỳ không biết đã chạy qua mấy cây số, nhưng mà không nhìn thấy phía trước.
Họ không biết mệt, vẫn duy trì tốc độ như trước.
Vết chân chó để lại trên đường càng mờ.
"Thật sự có thể đi đến phía trước sao?"
Lúc này trong lòng Dương Gian càng thấp thỏm, bất an.
Hắn lo mình vào sâu như thế sẽ dễ lạc, cuối cùng không thể quay đầu, vĩnh viễn ở lại trong thế giới chỉ có vong hồn này.
Nhưng nếu bây giờ quay lại thì sẽ không bao giờ tìm được Vương San San.
Trong lòng bắt đầu so sánh.
Thật ra trong lòng Dương Gian, ngoại trừ muốn đưa Vương San San ra ngoài, còn có một điều quan trọng là đưa quỷ đồng trở về, đưa giấy da người quay về.
Mỗi thứ đều rất quan trọng.
Nếu không theo tính cách của hắn sẽ không mạo hiểm như thế.
--- Dương Gian theo dấu chân của quỷ cẩu, bây giờ nó đã đi rất sâu vào vùng đất linh dị.
Xung quanh tối om, có những vong hồn lang thang khắp nơi.
Hắn thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, chỉ biết rằng nếu cứ tiếp tục đi như thế này, hắn sẽ rất dễ lạc đường và có thể sẽ không tìm được đường về.
"Đã đến lúc phải bỏ cuộc rồi."
Dù Dương Gian không dừng lại, nhưng hắn đã đi chậm lại, hiện tại hắn đi đi vào quá sâu rồi, lúc này trong nội tâm hắn cũng có ý định bỏ cuộc.
Ở đây thực sự giống như không có điểm kết thúc vậy, bất kỳ ai nếu tiếp tục như vậy trong lòng cũng sẽ cảm thấy không còn tự tin.
Sẽ chẳng là gì nếu nó chỉ là những vong hồn lang thang.
Điều quan trọng nhất là những vong hồn này còn lẫn lộn với những lệ quỷ đáng sợ khác, nếu không phải Dương Gian cảnh giác, nhìn xa hơn nên đã dùng ngọn lửa quỷ mở đường mới có thể kịp thời tránh được rất nhiều những nguy hiểm.
Nếu đổi lại là người khác, đoạn đường này sẽ phải hứng chịu ít nhất năm đòn tấn công linh dị.
"Chúng ta không tiếp tục đi tiếp sao?"
Lưu Kỳ cũng thấy tốc độ của Dương Gian càng ngày càng chậm, cuối cùng cố ý dừng lại nên không nhịn được hỏi hắn một câu.
Dương Gian nói: "Chuyện đã đến nước này rồi, có lẽ chúng ta phải học cách từ bỏ mới được.
Vương San San đã đi quá sâu.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, không chỉ không tìm được người, chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn bị bỏ lại nơi đây.
Nếu bây giờ quay lại thì sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng nếu tiếp tục thì khó có thể nói được sẽ có chuyện gì xảy ra."
Khi nói, hắn hơi cúi đầu nhìn xuống.
Dưới chân hắn còn sót lại một vũng nước đọng, nhưng tốc độ lan truyền của vết nước đọng quá chậm, thậm chí một ít nước đọng cũng đang từ từ biến mất, dường như bị đẩy lùi bằng cách nào đó, cũng không có cách nào giữ nó ở lại đây.
Đây là nơi sâu của vùng đất linh dị, thậm chí cả quỷ hồ cũng đã bị ảnh hưởng.
Chính vì điều này mà Dương Gian đã có ý định từ bỏ.
Nếu không, dựa vào nước của quỷ hồ làm điểm neo đậu, Dương Gian sẽ hoàn toàn không phải lo lắng về việc bị mắc kẹt ở đây.
"Chúng ta đã đi xa đến mức này rồi, nếu từ bỏ bây giờ thì thật đáng tiếc.
Tôi có cảm giác rằng Vương San San có thể đang ở phía trước."
Lúc này Lưu Kỳ nói, mắt nhìn xa xăm.
Ở phía xa, vẫn có những vong hồn xa lạ lang thang, không có một người sống nào cả.
Xung quanh càng im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân nặng nề vang vọng trên đường khiến người ta cảm thấy ức chế, ngột ngạt.