Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3009 - Chương 3009: Dấu Vết

Chương 3009: Dấu Vết

“Cậu phát hiện được gì rồi sao?"

Dương Gian hỏi ngay.

Lưu Kỳ lắc đầu và nói: “Không, tôi không phát hiện ra gì cả, tôi chỉ có một cảm giác mơ hồ thôi."

“Dự cảm linh dị sao?"

Dương Gian suy nghĩ một hồi: "Nếu cậu đã có loại linh cảm này, vậy thì đi xa hơn một chút, nếu vẫn không tìm được Vương San San, tôi sẽ từ bỏ."

Hắn đưa ra quyết định.

Lưu Kỳ gật đầu đồng ý.

Rốt cuộc từ nãy đến giờ hai người đã đi dọc con đường này ít nhất mấy chục ki-lô- mét rồi, cũng không phát hiện ra được điều gì.

Lúc này, Dương Gian quyết định đi bộ thêm mười ki-lô- mét nữa.

Vừa tới mười ki-lô- mét, nếu không thấy Vương San San, hắn sẽ lập tức rút lui.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi một đoạn đường tiếp theo, hắn phát hiện số lượng vong hồn xung quanh mình giảm đi, số lượng vong hồn lang thang trên đường cũng không còn dày đặc như trước, không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu.

Dương Gian thờ ở cùng Lưu Kỳ tăng tốc tiến về phía trước.

Đi sâu thêm năm ki-lô- mét nữa, dù số lượng vong hồn vẫn giảm nhưng tình hình xung quanh vẫn không thay đổi.

Đi tiếp thêm ba ki-lô- mét nữa, tình hình vẫn như vậy, vẫn không tìm thấy dấu vết của Vương San San.

Dương Gian đã gọi lại quỷ cẩu và sau đó để quỷ cầu tìm kiếm.

Kết quả là, quỷ cẩu đã chạy về phía vực sâu mà không nhìn lại.

Thấy kết quả này, khuôn mặt của Dương Gian sa sầm lại.

Thậm chí hắn còn tự hỏi liệu mình có đang bị con chó này dẫn đi lạc đường hay không.

"Đi tiếp hai ki-lô- mét nữa."

Dương Gian hít một hơi thật sâu và chỉ có thể tiếp tục.

Lúc này, hắn đã sẵn sàng cho ý định quay trở lại, bởi vì không thể tình cờ tìm thấy Vương San San ở hai ki-lô- mét còn lại, nhưng dù thế nào hắn cũng phải hoàn thành mục tiêu đã đặt ra trong lòng, để không phải để lại những tiếc nuối trong tương lai.

"Phía trước dường như có chuyện gì đó."

Đột nhiên, sau khi tiến lên vài trăm mét, đôi mắt tái nhợt của Lưu Kỳ thấy phía xa có ánh sáng le lói, đó không phải là lửa của quỷ hỏa của Dương Gian, mà là ánh sáng của ánh đèn neon sặc sõ.

Dương Gian cau mày nhìn về phía xa.

Lúc này, số lượng vong hồn lại giảm xuống.

Quả nhiên ở phía xa, những ánh đèn neon đủ màu sắc nhấp nháy mờ ảo.

"Đó có phải là bên kia đường không?"

Dương Gian do dự, không biết ánh sáng đèn neon nhấp nháy đó là gì.

“Đi xem thử đi."

Có một số rủi ro, hắn không còn ý nghĩ muốn quay về nữa.

Hắn không chút do dự đi về phía nơi có ánh đèn nê- ông le lói kia.

Hắn và Lưu Kỳ đi rất nhanh.

Trong chốc lát, ánh đèn phía xa đang nhanh chóng đến gần.

Lúc này, Dương Gian mới nhận ra nơi ánh đèn neon nhấp nháy hoàn toàn không phải bên kia đường, mà là một tòa nhà bằng gỗ nằm độc lập giữa đường.

Tòa nhà gỗ này có hai tầng, cửa đóng then cài, dường như đã bị bịt kín từ lâu.

Nhưng có rất nhiều đèn treo trên mái hiên của tòa nhà bằng gỗ này, những ngọn đèn này nhấp nháy đủ loại, đủ màu sắc.

"Đây là nơi quái quỷ gì vậy."

Dương Gian không khỏi choáng váng.

Nơi mà các vong hồn lang thang lại có một ngôi nhà gỗ đơn lẻ như vậy.

Đây rõ ràng là một tòa nhà nhân tạo, việc xây dựng một tòa nhà bằng gỗ như vậy ở nơi quỷ quái này rõ ràng là không thể hiểu nổi.

Và không có một vong hồn nào xung quanh tòa nhà bằng gỗ này.

Những vong hồn lang thang xung quanh dường như đang cố tình tránh ngôi nhà gỗ và không muốn đến gần nó.

"Xem ra chúng ta tìm nhầm chỗ rồi."

Bây giờ Lưu Kỳ mới có chút mất hứng.

Dương Gian tiếp tục đi về phía ngôi nhà gỗ: "Nếu đã đến rồi, chúng ta hãy tới xem một chút, có lẽ có thể tìm thấy thứ gì đó."

Rất nhanh, hắn tiến đến ngôi nhà gỗ.

Căn nhà gỗ này cũng không nhỏ, sau khi đi một vòng, Dương Gian tìm được vị trí của cánh cổng, sau đó hết sức thận trọng tiến tới.

Cánh cửa gỗ không khóa mà được đóng lại một cách ngẫu nhiên.

Có lẽ nơi này không thể có người sống tới gần, cũng sẽ không có vong hồn, cho nên không cần khóa lại.

Dương Gian nhẹ nhàng đẩy nó ra một chút rồi liếc nhìn vào trong nhà, vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi.

Có rất nhiều quan tài cũ được để ở trong nhà.

Những chiếc quan tài này đã bạc màu, phủ đầy bụi và có rất nhiều, ít nhất là cả chục chiếc, không biết bên trong là gì.

"Những thứ trong quan tài có lẽ không phải lệ quỷ.

Quỷ ở đây nhiều lắm.

Không cần chuẩn bị hơn chục chiếc quan tài để giam giữ lệ quỷ.

Nếu không phải là quỷ thì khả năng rất cao rằng họ là người hay có thứ gì đó đặc biệt được cất giữ trong đó.

Dương Gian cẩn thận quan sát, hắn không dám bước vào nhà.

Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy bất an, không muốn vô duyên vô cớ mà gây ra nguy hiểm.

"Tốt hơn hết là không nên vào nhà này."

Lưu Kỳ cũng nhìn ra tình huống bên trong, cẩn thận đè nén giọng nói.

"Tôi chỉ xem qua thôi, không định vào trong"

Mắt quỷ của Dương Gian đảo liên tục, nhìn chằm chằm vào những nơi khác trong ngôi nhà.

Đột nhiên, hắn thấy một vài dấu tay mỏng và dấu chân trên nắp quan tài.

"Đó là dấu vết mà quỷ đồng để lại."

Linh dị lập tức nhận ra được dấu tay và dấu chân là ai để lại.

"Quả nhiên Vương San San đã đưa quỷ đồng đến đây."

Sau khi tìm ra manh mối, Dương Gian lập tức có chút vui mừng.

Bình Luận (0)
Comment