Điều này chứng tỏ rằng quỷ cẩu đã dẫn đường đúng hướng nhưng nó đã đi quá xa khiến hắn sinh ra nghi ngờ.
Nhưng với năng lực của Vương San San, cho dù có quỷ đồng bảo vệ, làm sao cô có thể đến được một nơi xa như vậy, chắc chắn là thể lực của cô ấy không theo kịp.
Cho dù là có theo kịp thì những nguy hiểm trên đường cũng đủ để giết chết cô rồi.
Trừ khi, có thứ gì đó đang dẫn đường cho Vương San San.
Đôi mắt của Dương Gian khẽ chuyển động, nghĩ đến một khả năng như vậy.
Sau đó hắn tiếp tục quan sát.
Hắn phát hiện ra dấu chân của quỷ đồng quanh quẩn trong nhà, và cuối cùng đi qua một cửa sau khác, nó không ở trong ngôi nhà gỗ quá lâu, rõ ràng quỷ đồng chỉ nhìn quanh đây rồi bỏ đi.
Nhưng khi Dương Gian quay nửa vòng ra cửa sau, hắn lại thấy rằng cửa sau rõ ràng là không khóa, nhưng hắn không thể mở được, bởi vì trông từ bên ngoài nó không giống một cánh cửa.
"Rất lạ."
Sự nghi ngờ của Dương Gian ngày càng lớn, cửa sau không mở được, vậy sau khi vào nhà và mở cửa sau quỷ đồng đã đi đâu? Biến mất đến một nơi khác sao.
Hay là nói quỷ đồng đã đi ngược lại và ra khỏi căn nhà gỗ này từ cửa chính? Nhưng Dương Gian không hề thấy dấu chân trở lại của quỷ đồng.
"Dương Gian, trên lầu có vẻ đèn sáng”.
Lúc này, Lưu Kỳ, người đang quan sát tình hình bên ngoài căn nhà gỗ, nhỏ giọng nhắc nhở.
Hắn thấy trên gác của ngôi nhà gỗ được thắp sáng bằng những ngọn đèn vàng.
Đèn chiếu sáng toàn bộ tầng hai, khiến nó càng trở nên kỳ lạ hơn.
Một tòa nhà bằng gỗ chứa đầy quan tài, độc lập với thế giới của vong hồn lang thang này.
Dù nhìn thế nào thì tòa nhà bằng gỗ này cũng không hề bình thường.
Nếu có thể, Dương Gian sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này, ai biết được động quan tài là chưa xác chết hay là để giam cầm lệ quỷ đây.
Trong giới linh dị, sự tò mò chắc chắn sẽ hại chết người đó.
"Đèn trên lầu hai đột nhiên sáng lên?"
Dương Gian nghe thấy lời nói của Lưu Kỳ, lập tức lùi lại mấy mét, sau đó nhìn lên lầu hai.
Quả nhiên, có một ánh sáng lờ mờ trong cửa sổ trên tầng hai.
Ánh sáng đến rất đột ngột, có thể kết luận rằng nó vừa mới sáng lên và trước đây chắc chắn không tồn tại.
Và khi Dương Gian quan sát, một hình bóng xuất hiện trên cửa Sổ tầng hai.
Như thể có một người ngồi cạnh ánh sáng trong căn phòng trên tầng hai.
Hình bóng này không hề chuyển động, cứ như thể nó bị đóng băng trên đó, không có động tác nào khác, và cũng không có cách nào để biết người trong phòng là đàn ông hay phụ nữ qua hình bóng này.
"Dương Gian, tôi nghĩ tốt hơn là không nên đi vào điều tra.
Tòa nhà này có hơn chục chiếc quan tài, hơn nữa chúng ta còn đang nghi ngờ rằng có ai đó ở trên tầng hai.
Một khi đi vào và gặp nguy hiểm thì không chắc có thể sống sót trở ra đâu."
Lưu Kỳ thì thào.
Hắn cũng cảm nhận được sự nguy hiểm và không muốn Dương Gian mạo hiểm.
"Có lẽ Vương San San đang ở trên lầu cũng không chừng."
Dương Gian cau mày nói: "Tòa nhà này có dấu vết của quỷ đồng, điều đó có nghĩa là Vương San San và quỷ đồng chắc chắn đã từng ở đây."
"Chỉ là tôi không hiểu nơi này ở nơi hẻo lánh như vậy, nếu không có phương hướng sẽ không thể tìm được, khả năng Vương San San cùng quỷ đồng tới được đây là rất nhỏ.
Hơn nữa cô ấy vì lí do gì mà mạo hiểm đi xa như vậy? Lầu hai của ngôi nhà này có lẽ có thể có câu trả lời mà tôi muốn"
“Vậy có cần tôi làm gì không?"
Lưu Kỳ nói.
Dương Gian trả lời: "Cậu không cần làm gì cả, một mình tôi vào điều tra là được.
Nếu có nguy hiểm, tôi sẽ lập tức xông ra và trốn khỏi đây.
Ngoài ra, nếu tôi không thể ra khỏi đây trong vòng một giờ, cậu hãy lập tức xoay người rời đi, đừng ở chỗ này lâu."
Lưu Kỳ kinh ngạc nhìn hắn.
Dương Gian tiếp tục: “Thế giới vong hồn này rất quỷ dị, chúng ta phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất."
“Được rồi, tôi hiểu rồi."
Lưu Kỳ trịnh trọng gật đầu.
"Vậy thì tôi sẽ bắt đầu hành động."
Dương Gian không do dự, hắn để Lưu Kỳ ở lại bên ngoài ngôi nhà, bản thân hắn lại đi đến cửa, sau đó mở cửa và bước vào một cách thận trọng.
Ngay sau khi đi vào, có hai chiếc quan tài đậu ở hai bên trái và phải của cửa.
Những chiếc quan tài này trông giống như những chiếc quan tài trong một cửa hàng bán quan tài trên phố quỷ, nhưng lớp sơn trên đó đã phai mờ từ lâu và chúng bám đầy bụi.
Không thể phân biệt được hai quan tài này là màu đỏ hay màu đen.
Hắn cũng không muốn mở quan tài ra xem mà đi thẳng về phía cầu thang dẫn lên lầu hai.
Ngọn thương nứt trên tay được nắm chặt, sẵn sàng đối phó với mọi tình huống bất cứ lúc nào.
"Mọi thứ vẫn bình thường"
Lúc này Dương Gian đã đến giữa tiền sảnh, nhưng mắt hắn không còn nhìn vào cầu thang mà là những chiếc quan tài xung quanh.
May mắn thay, những chiếc quan tài này không có động tĩnh gì.
Nhưng mắt quỷ của Dương Gian không thể nhìn thấu bên trong quan tài.
"Nếu đã không có động tĩnh gì thì tạm thời mình sẽ không quản nữa."
Dương Gian tăng nhanh tốc độ của mình, hắn bước lên cầu thang lên tầng hai mà không do dự.
Cầu thang gỗ kêu cót két như sắp sập xuống bất cứ lúc nào.