Lúc trước Dương Gian nghi ngờ Vương San San đến trấn Bạch Thủy, hòa vào dòng vong hồn lang thang là do có thứ gì đó dẫn dắt, nếu không chắc chắn không thể tìm được căn phòng nhỏ kia, đồng thời đi đến nơi gọi là ba năm trước.
Tuyệt đối không ngờ thứ dẫn Vương San San đến đây là giấy da người.
Hắn luôn cảnh giác với giấy da người, vậy nên mới để quỷ đồng mang theo.
Một khi giấy da người khác thường, quỷ đồng thừa kế đặc tính của quỷ chết đói kia sẽ ăn giấy da người như ăn thịt vậy.
Lúc này Dương Gian nhìn Vương San San.
Cô vẫn có vẻ bình thản như trước, mặt trời rọi lên khuôn mặt trắng nõn hơi trong suốt.
"Giấy da người không đủ năng lực hành động, nó khiến cậu đến đây nhất định là dùng lí do gì đó khiến cậu để tâm, cậu chấp nhận tiến vào những vong hồn lang thang kia là vì cái gì?"
Dương Gian nói: “Là để người thân sống lại?
"Không phải, tôi chỉ muốn tìm một người."
Vương San San nói.
"Tìm ai?"
Dương Gian tiếp tục nói.
Vương San San nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Tìm cậu."
“Tìm tôi?"
Câu trả lời khiến Dương Gian lập tức nhíu mày: “Sao lại nói thế?"
“Có lần giấy da người rời khỏi lục lạc trên cổ quỷ đồng, ngay lập tức, quỷ đồng nhặt lên muốn bỏ vào miệng, là tôi ngắn nó lại, sau đó cầm lên nhìn, kết quả lúc tôi tiếp xúc với giấy da người thì có một dòng chữ màu đen nguệch ngoạc hiện lên."
Vương San San từ từ kể lại mọi chuyện.
"Tôi là Dương Gian, lúc cậu thấy dòng chữ này nghĩa là tôi đã chết."
Vương San San nói: “Đây là câu nói trên giấy da người."
“Sau đó thì sao?"
Vẻ mặt Dương Gian bình tĩnh, kiên trì nghe.
Vương San San nói: “Ban đầu tôi không tin, những trên đó viết những gì cậu trải qua, vô cùng cặn kẽ, tôi bắt đầu tin những nội dung trên giấy da người, tôi tiếp tục xem, đến khi nhìn thấy chuyện quy chết đói, ở giữa sự kiện linh dị đó, cậu đã chết."
“Quả thật lúc đó tôi đã chết, nhưng vừa sống lại"
Dương Gian nói.
"Nhưng đúng là cậu chết rồi sống lại sao? Biết đầu cậu thật sự đã chết, không chừng cậu và quỷ đồng cũng là kết quả kinh dị cũng nên."
Vương San San nói: “Tôi cần phải đi xác minh."
“Vậy nên cậu đi vào đám vong hồn lang thang trong trấn Bạch Thủy?"
Dương Gian hỏi.
Vương San San gật đầu: “Có lẽ trùng hợp trong trận Bạch Thủy xuất hiện linh dị, tôi theo chỉ dẫn của giấy da người, cùng quỷ đồng xông vào đó."
“Vậy cậu có tìm thấy tôi trong đám vong hồn lang thang đó không?"
Dương Gian hỏi.
Vương San San lắc đầu: “Không tìm được, giấy da người dẫn tôi đi vào nơi sâu hơn, nói ở đó có thể sẽ tìm được cậu."
“Một căn nhà gỗ."
Dương Gian híp mắt hỏi.
Quả thật giấy da người không nói dối, trong thế giới vong hồn lang thang không có Dương Gian, nhưng ba năm trước đây có Dương Gian, vậy nên giấy da người lừa Vương San San đến căn nhà gỗ kia, đẩy cánh cửa tầng hai rồi đến đây.
"Đúng thế, lúc tôi vào căn nhà kia, lên tầng hai, mở cánh cửa ra, lúc tôi mở mắt ra đã ở trong nhà, là căn nhà ba năm trước."
Vương San San nói.
"Lúc tôi nhận ra thì tôi mới phát hiện mình bị lừa"
“Quả thật giấy da người đã đưa tôi tìm ra cậu còn sống, chẳng qua là cậu ba năm trước, lúc đó cậu vẫn là người bình thường, còn ở trong phòng trọ đó, vẫn là một học sinh sức khỏe bình thường, cũng không qua lại gì với tôi."
Vương San San quay đầu, nhìn về phía bầu trời.
"Vậy nên sau khi cậu biết mình bị mắc lừa thì đến trấn Bạch Thủy?"
Dương Gian tiếp tục hỏi: “Ở đó có gì khiến cậu đến?"
“Nếu như quả thật tôi trở lại ba năm trước, vậy lựa chọn chính xác nhất là sống ở trấn Bạch Thủy ba năm, chờ mọi chuyện trở lại như trước."
Vương San San nói: “Vậy nên tôi mới quyết định như thế, nhưng đến khi tôi đến đây mới phát hiện đây cũng là một âm mưu"
“Nếu như đây là ba năm trước, vậy tôi đến đây cũng thay đổi tương lai, nhưng tôi những gì tôi trải qua sẽ không thay đổi, đây là nghịch lý thời gian”.
"Vì vậy chỉ còn một khả năng, chúng ta không quay về ba năm trước, mà đây là một thế giới quỷ dị do linh dị dựng nên."
Vương San San phân tích cực kỳ lí trí.
"Tôi tin thế giới này là giả, người bước vào thế giới này sẽ bị nhốt trong quá khứ, thứ chân thật bên cạnh tôi chỉ có quỷ đồng."
Dương Gian gật đầu: “Mặc dù cậu phạm sai lầm, nhưng vẫn nhận ra kịp thời, vậy vấn đề kia, vì sao giấy da người lại hao tổn tâm sức khiến cậu đẩy cánh cửa đến đây?"
“Cậu và tôi đến đây đều là ngoài ý muốn, không quan trọng, quan trọng là...
giấy da người đã đến đây, nó đã đạt được mục đích của mình."
“Tôi tin giấy da người để cậu dẫn nó đến đây là có mục đích."
Thế giới này là thật hay giả không quan trọng, mà sau những việc Vương San San làm đều có vết tích của giấy da người, mà giấy da người này chắc chắn không làm chuyện không ý nghĩa, nó vất vả lắm mới có cơ hội thoát khỏi khống chế của Dương Gian, khoát khỏi nguy hiểm bị quỷ đồng ăn mất, chắc chắn chuyện cần làm vô cùng quan trọng.
"Cái tấm giấy da người kia nguy hiểm đến vậy sao?"
Vương San San hơi nghi ngờ.
Mặc dù cô tiếp xúc với giấy da người, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với nó, mặc dù cô biết mình bị nó lừa nhưng cũng không thiệt lắm, vậy nên tình cảnh giác với giấy da người không cao như Dương Gian.