Lúc đó hắn vô cùng hoảng sợ, vì sợ chính hắn cũng sẽ trở thành đồ ăn.
May mắn thay tình huống đó đã không xảy ra.
Dương Gian đã mạnh hơn, quỷ đồng cũng vậy, nhưng sau khi đợt tấn công đầu tiên bắt đầu, đợt tấn công thứ hai cũng sắp tới rồi.
Bây giờ là hai giờ chiều.
Hiện tại ở tổng bộ.
"Mọi chuyện diễn ra như vậy, mời Tần Lão nhất định phải ra tay giết chết hắn, hắn quá mạnh mẽ.
Mà bây giờ thành phố Đại Xương đã bị hắn khống chế, nếu không giải quyết được hắn, chúng ta không thể lấy lại sinh mệnh của một thành phố."
Lúc này Tào Duyên Hoa nói một cách chân thành và khẩn trương.
Trước mặt Tào Duyên Hoa, một ông già với những đốm đồi mồi và khuôn mặt nhăn nheo đang chống gậy ngồi trên ghế, khẽ nheo mắt, kiên nhẫn lắng nghe báo cáo của Tào Duyên Hoa.
Ông lão này là con át chủ bài cuối cùng của tổng bộ, một nhân viên thu tiền điện sống từ thời Dân Quốc đến nay.
"Tôi đã biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ông già như tôi nghĩ rằng sẽ rất khó để giết người thanh niên tên Dương Gian đó, nếu làm không hẳn hoi tôi có thể sẽ chết ở đó.
Người này có tiềm năng rất lớn"
Sau khi nghe Tần Lão thực sự đã nói một câu như vậy.
"Làm sao có thể, lẽ nào Dương Gian đó còn có chiều cuối chưa dùng tới sao?"
Lúc này Tào Duyên Hoa đã bị sốc.
Hắn đã liều mạng phái nhiều ngự quỷ nhân của tổng bộ như vậy mà tên Dương Gian đó vẫn chưa đạt đến giới hạn sao.
Lão Tần thở dài: "Vả lại tôi đã đến tuổi này rồi, thời gian có thể hoạt động đã không nhiều rồi.
Để đối phó với một hậu duệ mạnh như vậy, tôi cần có chút thời gian chuẩn bị, nếu không cứ lỗ mãng lao về phía trước thì sợ rằng không có đường về.
Anh về trước đi.
Tôi sẽ gấp rút đến thành phố Đại Xương xử lý chuyện này trong vòng nửa giờ.
Không cần biết thành công hay thất bại cũng nhất định sẽ có một kết quả."
“Mọi thứ phó thác vào ông rồi, Tần Lão.
Tôi nghĩ rằng lần này chúng ta nhất định có thể thành công"
Tào Duyên Hoa cảm kích nói.
"Tôi hy vọng là vậy”.
Tần Lão vẫy tay và ra hiệu cho hắn rời đi.
Tào Duyên Hoa thấy Tần Lão đã đồng ý nên không ở lại lâu nữa mà nhanh chóng rời đi.
Chờ người rời đi.
Tần Lão ngồi trên ghế và đợi một lúc.
Đột nhiên, hai ngọn đèn mờ sáng từ phía sau.
Một chiếc xe buýt cũ kỹ và kỳ lạ đã thực sự đi xuyên qua bức tường, bỏ qua những chướng ngại vật và cuối cùng dừng lại trước mặt Tần lão.
"Lão đại, đây có thể là lần cuối cùng tôi lái xe cho ông trong đời, đưa tôi đi thăm mấy vị, hi vọng là bọn họ chưa chết."
Tần Lão nhìn xe buýt mà phát ra vài lời cảm thán.
Sau đó, ông chống gậy bước lên xe buýt linh dị, đẩy một cái xác u ám trên ghế lái ra, rồi tự mình ngồi lên đó.
Xe buýt linh dị xuất phát nhưng không theo lộ trình lái xe đã định sẵn mà do Tần lão điều khiển đi đến bất cứ nơi nào ông muốn.
Xe buýt linh dị dần lăn bánh đi xa, và cuối cùng biến mất trong tổng bộ.
"Ký ức của những người quen ở xa ở thành phố Đại Xương đã bị xóa, những người quen còn lại không phải ở thành phố Đại Xương mà ở những nơi khác.
Đúng lúc thành phố này Đại Xương sống lại, mình cũng nên rời đi rồi.
Quỷ đồng cũng đã mở quỷ vực và đưa Vương San San đi chỗ khác ăn, hiện tại không cần mình để ý tới nữa."
Lúc này, Dương Gian đang xóa ký ức của những người quen của hắn, kết thú sơ bộ và có kết quả rồi.
Nhưng vẫn chưa đủ, hắn đang khuếch tán quỷ vực và ngay lập tức rời khỏi thành phố Dương Gian, chuẩn bị tiến đến địa điểm tiếp theo.
Ở thế giới của ba năm trước, mẹ của Dương Gian cùng một số bạn học và người thân đều làm việc ở những nơi khác, họ ở những nơi khác nhau.
May mắn thay, hiện tại quỷ vực của Dương Gian đã mở rộng, chạy vòng vòng cũng không tốn nhiều thời gian, nên hoàn thành việc này trước sau giờ cũng không thành vấn đề.
Dương Gian và Quỷ Đồng chia nhau ra hành động, một người đi xóa kí ức người quen, một người thừa dịp an toàn mà lớn dần.
Thời gian quá nhanh, hành động của Dương Gian cũng gấp gáp.
Hắn bôn ba qua thành phố, chẳng những xóa đi kí ức người thân của mình, cũng giúp Vương San San xóa kí ức người thân của cô.
Mà người quen ở thế giới này càng ít, trước mắt Dương Gian càng thay đổi rõ rệt.
Hắn thấy thế giới này ngày càng trở nên mờ ảo, đồng thời diện mạo người sống trong mắt hắn bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Mình có thể cảm nhận được sắp đến giới hạn, chỉ cần xóa kí ức một số người quen nữa, ràng buộc của thế giới này với mình sẽ cực kỳ nhỏ, lúc đó mình có thể thoát khỏi đây."
Dương Gian thầm nghĩ, lúc này hắn đi đến trong thành phố, quỷ vực vẫn tiếp tục bao trùm những “người quen”.
Nhưng ngay khi hắn hành động, Tần Lão bên tổng bộ cũng đang hành động.
Lúc này, một chiếc xe buýt linh dị chạy trên đường.
Nhưng hai bên đường không phải kiến trúc thành phố quen thuộc, mà là một nơi mờ mịt quái dị.
Hiển nhiên đây là một nơi linh dị không thể nào hiểu được, người sống không thể đặt chân đến, chỉ có thể mượn xe buýt linh dị để đi qua nó.
Xe buýt đi mãi không dừng, mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng lại dùng một cách khó tin để đi qua hai nơi.
Lúc này khoảng cách như bị linh dị sửa đổi.