Xe buýt nhanh chóng dừng lại.
Đây là lần đầu tiên nó dừng lại nhưng lại không dừng ở trạm, mà dừng ở một hẻm khu chung cư cũ kỹ.
Rõ ràng con hẻm này rất hẹp, nhưng chiếc xe buýt này lại có thể chen vào.
Tần Lão không nói gì, hắn chỉ mở cửa xe buýt ra, sau đó bóp còi.
"Bip! Bip!"
Tiếng còi nặng nề vang lên, đứt quãng, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Bóp còi xong, sau đó Tần Lão không nói gì, chỉ ngồi trên chỗ tài xế chờ.
Nhưng mà chưa đến một hồi, trong hành lang tòa nhà chung cư có một bà lão da nhăn nheo, âm u đầy tử khí, còng lưng bước chậm rãi đến.
Bà lão hé con mắt ti hí nhìn về chỗ tài xế, lộ ra vẻ kỳ quái.
Nhưng bà ta nhanh chóng đi đến cửa bên, tìm một chỗ trong buồng xe rồi ngồi xuống.
Tần Lão nhìn hành khách đã lên xe thì tiếp tục lái xe buýt đi tiếp, nhanh chóng xuyên qua vách tường phía trước, biến mất trong hiện thực, lái vào một nơi quỷ dị không thể hiểu được.
"Còn tưởng ông không lái xe tiếp, tại sao lần này lại bóp còi, có chuyện gì sao?"
Mặc dù bà già xách giỏ đã già nua, toàn thân đầy tử khí, nhưng lại cực kỳ ôn hòa, giọng điệu nói chuyện cũng rất hiền hậu, khiến cho người ta có chút yêu thích.
"Có một hậu bối vô cùng mạnh, một người tôi không đối phó được, cần các người hỗ trợ"
Tần Lão vừa lái xe vừa nói.
Bà lão híp mắt nói: “Tôi đã sắp chết rồi, không muốn quan tâm nhiều chuyện như thế.
Hơn nữa hậu bối lợi hại không phải là chuyện tốt sao? Nhưng mà ông không đối phó được với hậu bối, đúng là kỳ lạ"
Nói xong cầu này, bà ta lại im lặng, sau đó nói: “Đây là lần cuối cùng, không có lần sau."
“Yên tâm, không có lần sau”.
Bà lão không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt, dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Xe buýt tiếp tục đi đến một con đường quỷ dị, chuẩn bị đi tới một trạm phía trước.
Con đường nhìn như rất xa cũng không chạy được bao lâu, cảnh vật xung quanh không còn là bên trong thành phố, mà là đi đến một vùng ngoại ô.
Vùng ngoại ô này dù là ban ngày cũng mờ mịt, đó bầu trời mờ tối, mồ mả tổ tiên san sát phía xa.
Số mồ mả này rất nhiều, liên tiếp nhau, tạo thành một bãi tha ma vô cùng lớn.
Nhà gỗ này cũng không đáng chú ý, tọa lạc trong bãi tha ma, nếu không nhìn chăm chú sẽ dễ bỏ qua, Tần Lão điều khiển xe buýt dừng chính xác trước nhà gỗ.
Nhà gỗ cũ kỹ sắp hư tọa lạc trong bãi tha ma, dù nhìn thế nào cũng không giống nơi có người sống.
Nhưng mà Tần Lão vẫn bóp còi như trước.
Tiếng còi xe buýt linh dị cũ kỹ lại vang vọng trong bãi tha ma quỷ dị này.
"Ai... ai!"
Tiếng mở cửa nhanh chóng vang lên, có bóng người đi ra từ nhà gỗ.
Đó là một ông già lạnh lẽo quái dị, tản ra khí tức mục nát, giống như có thể chết đi bất cứ khi nào.
Ông lão đứng trước cửa gỗ một lát, đôi mắt đen kịt không có con người nhìn xe buýt, dường như đang quan sát.
Sau một lát, ông lão vẫn rời khỏi căn nhà gỗ, đi lên xe buýt.
"Lâu rồi không ngồi lên chiếc xe buýt, mấy ông bà chúng ta không nên gặp nhau, ai biết có vị nào không chống đỡ được mà chết trước chứ? Ông lão đi từ bãi tha ma nhìn thoáng qua, sau đó tìm một nơi ngồi xuống.
Bà lão cầm giỏ nói: “Gần đây trong giới linh dị có một hậu bối làm loạn, Tiểu Tần không xử lí được, vậy nên chỉ có thể kéo mấy ông bà ra ngoài."
“Thì ra là thế."
Vẻ mặt ông lão ở bãi tha ma hơi thay đổi.
Bà lão lại nói: “Đi một chuyến, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, sau khi xong việc sẽ đưa ông trở về, cũng không làm chậm trễ chuyện gì."
“Cũng không phải như thế, chỉ là đi vội vội vàng vàng, hơn nữa đi đánh nhau, còn không mang đồ theo”.
Ông lão ở bãi tha ma nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Theo ánh mắt hắn, ở đó có cái xẻng cũ kỹ dựng bên cạnh căn nhà gỗ nơi bãi tha ma, đồng thời còn có một quan tài đóng đầy định rỉ sét trên cột gỗ cách cửa vào không xa.
"Không có gì, nếu có thêm các người thì chuyện này sẽ thành công, nhưng tôi không muốn có gì phát sinh ngoài ý muốn, vậy nên tới trạm tiếp đi."
Tần Lão nói, sau đó tiếp tục lái xe buýt.
Bên trong buồng xe, hai ông bà lão không nói câu nào, chỉ ngồi chờ đợi trên ghế.
Mà lúc này Dương Gian chắc chắn không nghĩ đến trong thế giới ba năm trước, Tần Lão vì đối phó với mình mà lái xe buýt linh dị lôi kéo những ngự quỷ nhân từ thời Dân Quốc sắp chết đến.
Bà lão Mạnh Tiểu Đổng phòng 301.
Chủ bãi tha ma La Thiên.
Nhưng mà vẫn chưa xong, Tần Lão còn đi tìm người tiếp theo.
Nhưng mà lúc này ngự quỷ nhân canh giữ quán rượu ở Caesar tên là Lý Khánh đã chết, phân nửa là không đến.
Nhưng mà còn sót lại vài người.
Ông cụ cổ trạch Trương Đông.
La Văn Tùng ở bưu cục quỷ.
Còn có ông chủ hiệu thuốc ba năm trước vẫn còn sống...
Những người đỉnh cao thời Dân Quốc gặp mặt trước khi chết, còn liên thủ, vô cùng khủng bố.
Nếu như đây là lần tập kích thứ hai, lúc này cũng coi như nắm giữ một đội quỷ nhãn, hai định quan tài, Dương Gian cũng không chắc mình có thể đối phó.
Quả nhiên sau khi thành công ngăn cản đợt tập kích đầu tiên, thế giới này phản công khiến người ta tuyệt vọng, hít thở không thông.
Thời gian từ từ trôi qua.
Dương Gian cũng không lãng phí thời gian, hắn tìm được mẹ Trương Phân ở một thành phố trong thế giới này,