Lúc này Trường Phân vẫn đang đi làm, nỗ lực kiếm tiền, là mẹ đơn thân đang nuôi Dương Gian đi học.
Dương Gian đối phó với bất cứ kẻ nào, không chút chần chừ, nhưng nay lại hơi do dự.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn ra tay.
Xóa ký ức.
Tất cả ký ức của Trương Phân liên quan đến Dương Gian đều biến mất.
Đây là người quen thuộc nhất, là người ràng buộc mạnh mẽ nhất với Dương Gian, thậm chí còn hơn cả mười mấy người quen gộp lại.
Ký ức của Trương Phân bị xóa đi, lúc này Dương Gian cảm thấy dường như mình có thể dựa vào linh dị bản thân để thoát khỏi thế giới này.
Nhìn đồng hồ một chút.
Bây giờ đã hai rưỡi.
"Không sai, xem ra mình đã hoàn thành mục tiêu, chỉ còn một người ràng buộc mạnh mẽ với mình là bố"
Ánh mắt Dương Gian khẽ chuyển động, khẽ nhíu, phát hiện Dương Hiếu ở trong quỷ mộng còn nhớ mình.
Đây là một vị khó xóa ký ức nhất.
Cách duy nhất là tiến vào quỷ mộng giết chết thế giới.
Nhưng mà không cần thiết.
Dương Gian cảm thấy đến đây đã đủ rồi, dù không xử lí được những người còn lại nhưng ràng buộc của thế giới này với mình đã rất nhỏ.
"Chuẩn bị liên lạc với Vương San San, nhìn xem tình hình bên kia thế nào.
Nếu như tất cả thuận lợi thì phải thoát khỏi đây trước trận tập kích thứ hai, miễn cho trêu chọc nguy hiểm và phiền phức không đáng"
Dương Gian đứng dậy định rời khỏi thành phố này.
Lúc hắn đứng trên đường cái, chuẩn bị dùng quỷ vực rời khỏi.
Bỗng nhiên hai ngọn đèn sáng bên, sau đó có tiếng còi quỷ dị vọng lại, đột nhiên một chiếc xe buýt cũ kỹ không biết xuất hiện từ đầu, lập tức chạy về phía Dương Giang Khiến người ta không thể tin được là quỷ vực của Dương Gian không cách nào ngăn được chiếc xe buýt này, quỷ vực bị xé ra trong nháy mắt.
"Ầm!"
Tình huống đột ngột như thế khiến Dương Gian bất ngờ, hắn gặp tai nạn, bị chiếc xe buýt nào đâm bay ra ngoài.
Mà sau khi húc bay Dương Gian, chiếc xe buýt vẫn nghiêng ở đường dành cho người đi bộ không nhúc nhích.
Hiển nhiên có người điều khiển xe buýt đâm về phía Dương Gian, muốn đâm hắn chết.
Dương Gian nằm trên đất không nhúc nhích, dường như đã chết thật rồi.
Nhưng sau đó.
Xe buýt tắt động cơ, đèn xe tắt, sau đó cửa xe mở ra, một ông lão da đầy đồi mồi chống gậy đi xuống.
"Không chết thì đừng nằm dưới đất, chút thủ đoạn này không lừa được lão già tôi đâu."
Tần Lão nhìn qua, chưa đến gần, từ từ nói.
"Đau thật đấy, này ông già, trước đây cho tôi bị đồ chơi này đụng trúng nên chết sao?"
Dương Gian dẫm chân, từ từ đứng dậy.
Lúc này hắn đã nhận ra.
Đợt tập kích thứ hai đã đến.
Quả nhiên không cùng cấp bậc với đợi tập kích trước đó, một đòn cũng là trí mạng.
May mà hắn có thể sống lại.
--- Tai nạn đột nhiên xảy ra khiến Dương Gian không kịp chuẩn bị, lập tức bị húc bay bảy, tám mét.
Thật ra hắn đã rất cẩn thật, quỷ nhãn và quỷ vực luôn mở, chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Hơn nữa bên trong quỷ vực, Dương Gian cũng được xem như ngự quỷ nhân đứng đầu, rất khó biết vị trí của hắn.
Kết quả chiếc xe buýt linh dị này dễ dàng vạch tìm quỷ vực của hắn, còn biết được vị trí chính xác của hắn.
Nó tập kích đúng lúc Dương Gian chuẩn bị dùng quỷ vực rời khỏi, bởi vì chỉ có lúc này Dương Gian mới buông lỏng, cơ thể đứng yên.
Cho nên nó giống như tập kích đơn giản nhưng thật ra rất phức tạp.
"Bị xe buýt linh dị đâm vào đủ khiến lệ quỷ cấp S chết tạm thời, ngự quỷ nhân đứng đầu bị đâm chắc chắn phải chết.
Mà Tần Lão vừa gặp đã giết mình, cũng không có ý nương tay nào.
Hơn nữa mình đã nằm dưới đất vài giây, vậy mà ông ta biết mình còn sống, không thể lừa ông ta được”.
"Tấn công chính xác, sớm đã biết kết quả, giống như đã diễn ra vô số lần.
Nếu thật sự là như thế, bất kỳ hành động nào của mình cũng nằm trong tính toán của Tần Lão.
Vậy nên ông ta đã xác định có thể giết mình, nếu không ông ta cũng không lộ diện"
“Vì thế lúc mình gặp Tần Lão, trận tranh đấu này cũng không còn hồi hộp, chắc chắn mình sẽ thất bại"
“Ông lão này khủng bố đến mức này rồi sao? Có thể dự đoán chính xác tương lai?"
Dương Gian từ từ đứng dậy, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Vẻ mặt hắn rất khó nhìn, bởi vì tin tức này khiến cho hắn cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Hơn nữa vụ va chạm vừa rồi cực kỳ mạnh.
Mặc dù đã sống lại, không còn chút thương tổn, nhưng mà cảm giác vẫn còn, ý thức cũng muốn vỡ vụn, vô cùng đau đớn.
"May mà bây giờ mình có hai quỷ nhãn, còn có quỷ hồ tự điều khiển, vẫn chưa chết được trong thời gian ngắn.
Cho mình thời gian, sống lại, chữa lành vết thương nên không chết ngay được, Tần Lão có thể thấy được kết quả này?"
Lúc này Tần Lão chống gậy đứng trước xe buýt, gương mặt đầy đốm đồi mồi hờ hững, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Dương Gian, đôi mắt như vô lần, lại có một sự kiên quyết và hung tợn, khiến tim người ta đập nhanh.
"Biết rõ xe buýt linh dị không đâm chết tôi, vậy mà ông vẫn chọn lái xe buýt đâm tôi, người có thể biết trước tương lai như ông sẽ không làm chuyện vô nghĩa.
Vậy nên giải thích duy nhất là ông cần dùng xe buýt đâm tôi, đồng thời đưa người đến gần tôi, từ đó ngăn chặn khả năng tôi chạy khỏi đây."
Dương Gian lạnh lùng: “Đã gọi người đến giúp đỡ thì đi ra đi, không cần phải giấu."