Dường như cả căn nhà gỗ đều rung chuyển, sau đó Lưu Kỳ cảm thấy như thể mình bị một vật gì đó va chạm vào, cả người trực tiếp bay đi ra ngoài, sau đó nặng nề ngã xuống đất, hai mắt tối sầm lại.
Nhưng khi Lưu Kỳ định thần lại, hắn thấy mình không thể cử động được.
Lúc này, đôi mắt nhợt nhạt của hắn nhìn thấy hắn đang nằm trên một chiếc bàn ăn cũ bằng gỗ.
Xung quanh bàn ăn là những cái đầu có mái tóc dày.
Những cái đầu này nhô ra từ gầm bàn gỗ, để lộ ra cặp mắt tham lam và kỳ quái.
Lúc này, Lưu Kỳ dường như là thức ăn trên bàn, và là bữa ăn của những lệ quỷ dưới gầm bàn đó.
Nhưng trên thực tế, Lưu Kỳ nằm trên mặt đất như bị tê liệt, co giật một cách tuyệt vọng, cố gắng đứng dậy nhưng không thể làm gì được, như thể cơ thể không tuân theo.
"A!"
Một tiếng hét vang lên, Lưu Kỳ cảm thấy đau dữ dội.
Một bàn chân của mình đã biến mất, như thể bị thứ gì đó cắn, thậm chí còn có một âm thanh từ bên cạnh.
Âm thanh nhai nuốt khủng khiếp.
Lưu Kỳ muốn sử dụng sức mạnh linh dị của mình để chống lại, nhưng vô ích.
Hắn ở trên bàn ăn như là thịt trên thớt, tâm linh cũng im bặt.
"Lưu Kỳ, bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi."
Giọng nói của Vương San San từ trong phòng truyền ra.
"Tôi đã bị quỷ tấn công, cô đừng ra ngoài, đây không phải là một con quỷ bình thường."
Lúc này Lưu Kỳ đã bị sốc và tức giận, hắn nhìn thấy một cái đầu đáng sợ khác nhô ra từ bên dưới bàn ăn.
Tóc đen tán loạn, không nhìn rõ tướng mạo, nhưng có một cái miệng lộ ra hàm răng đen, toát ra hơi thở thối rữa.
Sau đó, cái đầu nhô ra từ gầm bàn ăn vươn cổ và cắn vào vai hắn.
Một mảng lớn máu thịt bị xé ra dữ dội, bả vai cũng vỡ vụn.
Lưu Kỳ lại hét lên một tiếng đau đớn.
Nhưng những tiếng la hét đều vô ích, vì một lệ quỷ khác chui ra từ gầm bàn ăn.
Lưu Kỳ mới phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc bàn Bát Tiên cũ kĩ.
Chiếc bàn rất lớn, vừa đủ để chứa một mình hắn, thân thể hắn dường như lớn lên cùng với chiếc bàn gỗ này, da thịt và bàn đã dính vào nhau.
Cái bàn không thể di chuyển thì hắn cũng không thể di chuyển.
Và khi lệ quỷ ăn, linh dị cũng ảnh hưởng đến thực tế.
Thực tế, trên người Lưu Kỳ có dấu hiệu bị cắn, máu me be bét, kinh khủng.
Nếu không nghĩ ra cách, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lưu Kỳ sẽ sớm bị lệ quỷ xé nát, cơ thể của hắn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
"Mình không phải người duy nhất bị đặt lên bàn Bát Tiên, nếu còn không nghĩ cách thì mình sẽ bị lệ quỷ ăn hết mất."
Lưu Kỳ đã thấy điều đó ở đó, có nhiều vết xước trên chiếc bàn gỗ mà hắn đang nằm, một số bộ móng tay cào, một số bị răng cắn.
Có vẻ như nhiều người không may mắn đã bị đặt lên chiếc bàn này trong quá khứ.
"A!"
Lại có một tiếng hét nữa, một trong hai lòng bàn tay của Lưu Kỳ biến mất, vết thương rướm máu.
Vì một cái đầu khác của lệ quỷ thò ra từ gầm bàn gỗ và bắt đầu ăn.
Giữa cơn đau dữ dội, Lưu Kỳ vô tình nhìn thấy một người đứng cách chiếc bàn gỗ không xa.
Bóng người mờ ảo, hắn không thể phân biệt được đó là ai, chỉ có thể chắc chắn rằng người này đang mặc một bộ quần áo cũ hỹ.
Người này không giống như người hiện đại, giống như thế hệ cũ thời Dân Quốc.
Người đàn ông mở miệng và muốn nói điều gì đó, nhưng giọng nói không thể phát ra.
Mãi cho đến khi đôi tai xám ngắt của Lưu Kỳ khẽ nhúc nhích, hắn đột nhiên nghe thấy giọng nói: Cậu không nên ở đây, bây giờ đã quá muộn rồi...
"Ông là ai?"
Lưu Kỳ nhịn đau và cố hỏi lớn.
Bóng dáng xa lạ cách đó không xa chỉ khẽ lắc đầu, xoay người rời đi, bóng dáng dần rời khỏi tầm mắt của Lưu Kỳ.
Ngay sau khi hình bóng đó rời đi, Vương San San nghe được tiếng la hét và câu chất vấn không thể giải thích của Lưu Kỳ, cũng hiểu được Lưu Kỳ đang ở trong tình thế nguy hiểm, nếu không làm gì đó thì Lưu Kỳ sẽ chết.
Khi Lưu Kỳ chết thì chắc chắn lệ quỷ bên ngoài sẽ vào.
Sợ rằng cả cô và cả Dương Gian, cũng chết ở đây.
Ngay lập tức, cô nghiến răng và tự giác mở cửa.
"Quỷ đồng, đi với tôi."
Vương San San cùng với quỷ đồng ra ngoài, định chiến đấu chống lại con quỷ vô danh trên tầng hai, để bảo vệ Dương Gian trong phòng khỏi bị quấy rầy.
Mở cửa từ bên trong có vẻ không nguy hiểm.
Cô và quỷ đồng rời khỏi phòng và vào tầng hai.
Lúc này, Vương San San nhìn thấy Lưu Kỳ nằm trên mặt đất máu me toàn thân như bị ăn thịt, xung quanh không có lệ quỷ nào đang ăn thịt hắn, chỉ biết thân ảnh hắn đang dần biến mất.
Nếu trường hợp này không chuyển biến thì trong một thời gian ngắn, hắn sẽ hoàn toàn biến mất.
"Có thể giúp Lưu Kỳ chiến đấu với những lệ quỷ xung quanh hắn không?"
Vương San San thử ra lệnh cho quỷ đồng.
Tuy nhiên, quỷ đồng chỉ đứng đó, nghiêng đầu và bất động.
Vì quỷ đồng cũng không có cách nào.
Con quỷ tấn công Lưu Kỳ rất đặc biệt và cần môi giới.
Thấy vậy, Vương San San không ngần ngại lấy tờ giấy da người ra, cô cần hỏi tình hình của tờ giấy da người.
Nhưng trước khi cô có thể nói, chữ viết tay méo mó xuất hiện trên da người: "Khi nằm trên mặt đất thì có thể nhìn thấy quỷ ở gần đó."