"Nằm xuống thì có thể thấy quỷ ở xung quanh sao? Giấy da người đã tiết lộ thông tin quan trọng từ khi nào vậy? Đây có khi nào là một cái bẫy không?"
Vương San San nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên giấy da người, càng nhìn cô càng cảm thấy đây có thể là một cái bẫy.
Có thể khi nằm xuống, cô sẽ bị lệ quỷ tấn công và chết thảm tại chỗ.
Nhưng nếu cô không làm bất cứ điều gì, Lưu Kỳ rất nhanh sẽ bị quỷ giết chết.
"Chỉ thấy quỷ thì mới có thể đối phó với quỷ.
Nếu mình để quỷ đồng bò xuống nó cũng có thể thấy quỷ.
Lúc đó thì quỷ đồng có thể giúp Lưu Kỳ rồi... Nhưng như vậy nếu ở giữa có điều gì ngoài ý muốn thì cả Lưu Kỳ và quỷ đồng đều sẽ gặp nguy hiểm.".
Lúc này, Vương San San đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô không làm gì cả thì chính là thấy chết không cứu, nếu để quỷ đồng giúp đỡ thì quỷ đồng cũng có thể gặp nguy hiểm.
Quỷ đồng không phải là quỷ thật, có khả năng sẽ bị giết.
Đúng lúc này, giấy da người lại tiết lộ thông tin chính xác, giống như âm mưu, hãm hại người khác một cách quang minh chính đại.
"A!"
Lưu Kỳ lại kêu lên một tiếng đau đớn và thống khổ, một mảnh cơ thể khác bị cắt xẻo.
"Động thủ hay không đây?"
Vẻ mặt của Vương San San thay đổi.
Cô muốn làm điều đó, nhưng lại lo lắng rằng đó là một cái bẫy.
Bởi vì lần trước đã từng bị giấy da người chơi một vố rồi, bản thân và Dương Gian đã suýt chết ở thế giới ba năm trước, và bây giờ Dương Gian vẫn chưa tỉnh dậy, nếu bản thân cô lại tin giấy da người một lần nữa mà hại chết cả Lưu Kỳ lẫn quỷ đồng thì trách nhiệm sẽ rất lớn, Vương San San không gánh nổi.
"Nếu không ra tay thì sẽ chết một mình Lưu Kỳ.
Nếu mình ra tay thì cả Lưu Kỳ và quỷ đồng có khả năng sẽ chết.
Mà mình cũng chỉ là một người bình thường không thể giúp được điều gì... Nếu Dương Gian ở đây, hắn sẽ lựa chọn như thế nào?"
Nội tâm Vương San San giằng xé và bắt đầu cố gắng suy nghĩ theo quan điểm của Dương Giang Nhưng cô không phải là một ngự quỷ nhân, vì vậy cô không thể dùng tư duy của ngự quỷ nhân để nghĩ được.
"Hết cách để cứu tôi rồi, đừng lo cho tôi.
Sức mạnh linh dị trên người tôi đều bị áp chế tới mức không còn tác dụng gì rồi, cô để quỷ đồng ra tay giúp cũng không ăn thua gì đâu."
Liu Kỳ chịu đựng nỗi đau và nói: "Cô bắt buộc phải tìm cách đánh thức Dương Gian, hắn mới là quan trọng nhất."
“Đừng nói như vậy, Lưu Kỳ, cậu cũng vì giúp tôi và Dương Gian mới gặp nguy hiểm"
Vương San San nói.
Lưu Kỳ nói: "Không, nếu không có Dương Gian, tôi đã chết trước đó mà không thể sống tới bây giờ.
Hơn nữa chuyến đi này cũng là tôi chủ động yêu cầu tới đây, không trách bất cứ ai.
Cô cũng đừng tự trách bản thân.
Ngự quỷ nhân chết trong một sự kiện linh dị là chuyện bình thường, tôi đã chấp nhận số phận của mình kể từ ngày trở thành ngự quỷ nhân rồi."
"Tôi chỉ không ngờ là ngày này đến sớm quá.
Cô mau về phòng đó đi đừng có ra ngoài cho đến khi Dương Gian tỉnh lại.
Trong căn nhà gỗ này đã có lệ quỷ rồi, cô không có cách nào rời khỏi đây... A!"
Lời còn chưa nói xong, hắn lại hét lên đau đớn.
Lần này, một bàn chân của hắn đã bị mất, có một vết cắt dữ dội trên thắt lưng.
Một miếng thịt lớn không biết bị thứ gì ăn mất rồi.
Hơn nữa, tần suất những vết cắn này ngày càng nhanh, lúc trước thỉnh thoảng chỉ cắn một miếng, nhưng bây giờ cùng một lúc đã bị cắn hai vết lớn.
Trong tầm mắt của Lưu Kỳ, đã có bốn cái đầu người kỳ lạ nhô ra từ chiếc bàn Bát Tiên cũ kĩ, số lượng sẽ còn đang tăng lên.
Bản thân hắn cũng không có cách nào phán đoán được dưới cái bàn Bát Tiên này rốt cuộc chứa bao nhiêu lệ quỷ khủng bố., lại có bao nhiêu ác quỷ bụng đói cồn cào đang cần thức ăn.
Vương San San thấy cảnh này thì không nhịn được nữa, cô không thể đứng nhìn Lưu Kỳ chết một cách vô ích để giúp bản thân và Dương Gian.
Cô tin rằng Dương Gian cũng sẽ không đứng nhìn Lưu Kỳ bị quỷ giết mà không giúp.
"Lưu Kỳ, tôi sẽ để quỷ đồng giúp cậu.
Nếu đây là một cái bẫy thì hôm nay tất cả chúng ta sẽ chết ở đây.
Nếu thành công thì chúng ta sẽ cùng nhau trở về an toàn.
Tôi hiểu rất rõ tính cách của Dương Gian.
hắn sẽ không từ chối tôi làm như vậy."
Sau đó, Vương San San quyết định ra lệnh cho quỷ đồng: “Quỷ đồng, nằm xuống đất.
"
Quỷ đồng cởi trần và đi chân trần, không do dự mà ngay lập tức nằm xuống đất.
Ngay khi nằm xuống, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.
Quỷ đồng đang nằm trên sàn gỗ, nhưng trong góc nhìn của Lưu Kỳ, bên cạnh hắn có thêm một chiếc bàn Bát Tiên cũ kĩ.
Chiếc bàn đó không lớn, nhỏ hơn bàn của hắn rất nhiều.
Mà vào lúc này, trên bàn ăn, quỷ đồng giống như một món ăn trên bàn, đã sẵn sàng bị ăn.
"Thấy quỷ chưa? Nếu thấy nó, hãy ăn nó ngay lập tức."
Vương San San ra lệnh một lần nữa không chút do dự, cô muốn quỷ đồng ăn thịt một con quỷ.
Chỉ khi đó, tình hình mới có thể đảo ngược.
Quỷ đồng đang vùng vẫy, cố gắng rời khỏi bàn và tiến về phía Lưu Kỳ.
Nhưng cho dù quỷ đồng vùng vẫy, vặn vẹo như thế nào thì cũng không thể cử động được.
Nó đã bị trói, cơ thể nó dính chặt vào bàn ăn giống như Lưu Kỳ, như thể họ đã lớn lên cùng nhau.
"Vô dụng thôi, nó không thể thoát khỏi gông cùm của linh dị.
Cô quá bốc đồng rồi.
Cô phải biết rằng sức mạnh linh dị trên người tôi mạnh hơn quỷ đồng, ngay cả tôi cũng đã thất bại, khả năng thành công của nó là rất nhỏ.
Vương San San, cô quá bốc đồng.
Bây giờ, Dương Gian không dễ dàng gì mà nuôi nấng tiểu quỷ này, không thể chôn ở đây với tôi được."
Lưu Kỳ nói.