Tuy nhiên, hành vi này không phải là vô ích.
Vì Dương Gian đã nghe thấy.
Dương Gian, người đang bị mắc kẹt ở ranh giới giữa thực và ảo, đã nghe thấy giọng nói của Lưu Kỳ vào lúc này.
"Đó là lời kêu cứu của Lưu Kỳ”.
Khuôn mặt của Dương Gian khẽ động, hắn nhìn về hướng phát ra giọng nói, nhưng không nhìn thấy gì cả.
"Có vẻ như tình hình bên ngoài rất tồi tệ.
Lưu Kỳ và Vương San San có lẽ đang ở bên bờ vực của sự sống và cái chết, nếu không cậu ấy sẽ không cầu cứu mình"
Dương Gian hít sâu một hơi, trong lòng cũng rất khẩn trương, nhưng hắn hiểu được hiện tại không thể làm gì.
"Kiên trì thêm một chút, mình vẫn cần thêm một chút thời gian.
Nếu bây giờ mình có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, điều đó có nghĩa là cuộc xâm lược của quỷ cẩu đã có ảnh hưởng.
Phải biết rằng vừa nãy mình không thể nghe thấy gì cả.
Bây giờ, chỉ cần đợi linh dị của quỷ cẩu được mở rộng ở đây, mình sẽ có thể thoát khỏi rắc rối nhờ linh dị của quỷ cẩu."
Nhưng hắn không tự tin, vì Dương Gian không có cách nào ước tính được sẽ mất bao lâu để quỷ cẩu xuất hiện ở đây.
Có thể mất mười phút, có thể chỉ vài phút, nhưng tiền đề của tất cả những điều này là Lưu Kỳ và những người khác có thể sống sót trước khi hắn thoát khỏi đây.
Một khi đã chết, vậy thì cho dù Dương Gian có khả năng đảo ngược quá khứ, khả năng thay đổi tương lai chỉ sợ đều vô dụng.
Tình hình trong ngôi nhà gỗ bây giờ đã rất tệ.
Những lệ quỷ trong ngôi nhà gỗ tiếp tục hồi phục, đồng thời Vương San San cũng bị mắc kẹt và sẽ chết trên cầu thang bất cứ lúc nào.
Mặc dù Lưu Kỳ tạm thời không có nguy cơ bị lệ quỷ ăn thịt nhưng khi các hiện tượng linh dị xung quanh tiếp tục xuất hiện, không có gì đảm bảo rằng hắn sẽ không bị nhắm tới.
Quan trọng hơn là Dương Gian vẫn đang hôn mê, nếu bị quỷ tấn công, hắn không có sức phản kháng.
"Đã tốt hơn tình huống lúc trước một chút."
Lúc này, Dương Gian đã có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài một chút.
Giờ hắn thậm chí có thể thoải mái đi lại trong ngôi nhà gỗ, nhưng ở trong trạng thái này hắn chỉ như một bóng ma, hoàn toàn không ảnh hưởng được đến thực tế.
Hắn thấy Lưu Kỳ nằm trên mặt đất chảy đầy máu bên ngoài phòng, hắn thấy quỷ đồng nằm trên mặt đất vùng vẫy, nhưng hắn không thấy Vương San San.
Dương Gian quan sát một lúc, rất nhanh hiểu ra.
Sau đó hắn liếc nhìn cây cột gỗ liên tục bong tróc, một xác chết thối rữa đang dần hiện ra, rồi nhìn những hàng phản chiếu kỳ lạ trên cửa sổ.
"Không chỉ sàn nhà, mà toàn bộ ngôi nhà bằng gỗ đều được làm bằng các sinh vật linh dị.
Sàn nhà, cột nhà, cửa sổ, cầu thang... mỗi thứ tượng trưng cho một lệ quỷ.
Khi bước vào căn nhà này lệ quỷ vẫn chưa sống lại.
Vì vậy nên không cảm thấy nguy hiểm, nhưng bây giờ nó đã trở thành một ngôi nhà linh dị, nơi ai đến cũng đều phải chết."
Giờ đây Dương Gian đã hiểu tại sao Lưu Kỳ lại gọi hắn gấp như vậy.
Trong trường hợp này, cho dù các đội trưởng khác của tổng bộ đến, bọn họ cũng chỉ có thể tìm cách trốn khỏi đây, không ai dám ở lại đây.
Dương Gian, người đang đi lang thang như một linh hồn, cố gắng đi xuống cầu thang để xem.
Nhưng khi đi đến gần cầu thang, con đường biến mất, hắn chỉ có thể di chuyển trong phạm vi của tầng hai, không thể đi quá xa, có thể thấy rằng linh dị vẫn đang kìm hãm hắn.
Tuy nhiên, Dương Gian nghe thấy tiếng gầm gừ trầm thấp của quỷ cẩu xung quanh hắn ngày càng gần, như thể nó đang ở bên cạnh hắn, và có vẻ như hắn sẽ nhìn thấy quỷ cẩu trong giây lát.
"Còn một chút thời gian nữa sao?"
Bây giờ hắn không thể đợi thêm một chút nữa, vì hắn thấy bên trong cây cột đang bong tróc liên tục, một cái xác thối rữa đang vặn vẹo đầu và từ từ di chuyển.
Lưu Kỳ, người bị mắc kẹt trên sàn, cũng nhìn thấy cảnh này.
"Lệ quỷ đã hoàn toàn sống lại, chúng đã khôi phục lại hành động, căn nhà gỗ này đã bị quỷ chiếm hết rồi."
Lưu Kỳ có chút tuyệt vọng.
Mùi thối thoang thoảng.
Cái xác duỗi một chân ra, sau đó vặn mình và bước ra khỏi cây cột.
Cùng với tiếng xương va chạm, cái xác thối rữa dần dần duỗi thẳng thân thể, dần dần nối tứ chi gãy thành hình dạng bình thường.
Lúc này, Lưu Kỳ mới nhìn thấy diện mạo của một cái xác đang thối rữa, đó là một nữ thi có mái tóc đen.
Quần áo trên cái xác đã mục nát và bong ra rất nhiều, nhưng xét theo kiểu vải còn lại, có vẻ là một người đến từ thời Dân Quốc.
Toàn bộ khuôn mặt của cái xác đã biến mất, như thể nó đã bị lột xác, chỉ còn một đôi mắt đẫm máu.
Có thể thấy rằng trước đó, nữ thi này đã được cố tình niềm phong trong gỗ để làm trụ nhà, và trước khi chết, nữ thi này đã bị phân mảnh, khuôn mặt bị xé toạc.
Nhưng tất cả những điều này đều không quan trọng.
Bây giờ nữ thi này là một lệ quỷ đáng sợ đã hồi sinh hoàn toàn, nó đứng cạnh Lưu Kỳ và nó có thể tấn công Lưu Kỳ bất cứ lúc nào.
Lưu Kỳ không dám nói hay thậm chí nhìn thẳng vào lệ quỷ vì sợ bị nó nhắm tới.
Nhưng cái cổ đầy máu của nữ thi khẽ vặn vẹo nhìn Dương Gian, người đang đứng bất động trong phòng.
Sau đó, nữ thi từ từ đi về phía Dương Gian đang bất tỉnh.