“Không ổn rồi, nó nhắm vào Dương Gian rồi."
Đôi mắt của Lưu Kỳ mở to, kinh ngạc và tức giận.
Rõ ràng là Dương Gian cách xa như vậy, cũng không có động tĩnh gì, tại sao nữ thi lại đi tìm hắn.
Ngược lại bản thân hắn gần như vậy lại không bị tấn công.
Hay bây giờ hắn bị mắc kẹt trên bàn Bát Tiên cũ kỹ nên sẽ không tấn công được hắn nữa?
"Không ngăn được nữ thi này, nó thực sự đang đến gần Dương Gian"
Lưu Kỳ bất lực và chỉ có thể nhìn lệ quỷ rời đi.
Hắn cố gắng gọi Dương Gian, nhưng không nhận được hồi đáp, hắn thậm chí muốn thu hút sự chú ý của nữ thi, nhưng nữ thi hoàn toàn phớt lờ hắn.
Ngược lại, tiếng kêu của hắn dường như chạm vào điều cấm kỵ nào đó.
Đúng lúc này, tất cả các cửa sổ trong căn phòng trên tầng hai đều mở ra.
Bên ngoài đã là hoàng hôn, gió lạnh âm u không ngừng tràn vào.
Đồng thời ngoài khung cửa sổ đã mở ra đó, từng bóng dáng gầy gò nhoài người vào trong phòng.
Bóng dáng gầy gò này hơi giống quỷ ảnh, nhưng lại không phải vậy.
Vì Lưu Kỳ sốc khi thấy có một người đàn ông gầy gò đứng ngoài cửa sổ.
Người đàn ông gầy gò này rất cao, đầu hướng qua cửa sổ, bị xà ngang chắn và không thể nhìn rõ dáng vẻ.
Một chiếc áo choàng cũ vì cơ thể quá gầy yếu nên nhìn có vẻ trống rỗng, đang đung đưa liên tục trong gió.
Cái người gầy gò xa lạ ở ngoài cửa sổ không nhúc nhích, nhưng bóng đen phản chiếu trên mặt đất dường như đang di chuyển, không ngừng tới gần Lưu Kỳ.
"Lần này nó nhắm vào mình rồi."
Lưu Kỳ không hề sợ hãi, thậm chí hắn còn hy vọng rằng nữ thi vừa rồi cũng sẽ tới chỗ hắn.
Dù sao thì hắn rất khó sống sót, tốt hơn là nên thu hút tất cả những lệ quỷ tới.
Lệ quỷ đến gần, bị tấn công chỉ là chuyện sớm muộn.
Nữ thi đã bước tới cửa phòng, trong phòng này dường như không bị ảnh hưởng bởi linh dị, thậm chí cả cái xác khô trong phòng cũng không có động tĩnh gì.
Bằng cách này, nữ thi băng qua cửa và đến bên cạnh Dương Giang Dương Gian vẫn không thể di chuyển.
Vào lúc này, nữ thi ra tay với Dương Gian.
Có thể nó toát ra một luồng khí thối rữa được gắn vào cơ thể của Dương Gian.
Và sau đó cơ thể đó dường như tan chảy, và nó dính với Dương Gian, như thể trẻ sơ sinh cơ thể bị dính liền vậy, không thể tách rời.
Cơ thể của Dương Gian cũng đang phân hủy, ảnh hưởng linh dị đang ăn mòn toàn bộ cơ thể của hắn.
Tuy nhiên, sau một thời gian, nữ thi dần dần tách ra khỏi Dương Gian.
Chỉ là nữ thi tách ra đó không còn thối rữa và mùi ôi thiu đã biến mất.
Trạng thái của nữ thi ngay lập tức nghịch chuyển, trở nên tươi mới, chỉ có mặt của nó là không thay đổi, vẫn rỉ ra máu tươi và không có da mặt.
Vì tất cả các dấu vết thối rữa đều được chuyển vào cơ thể của Dương Gian, hắn đã phải chịu đựng lời nguyền đáng sợ của nữ thi.
Vào lúc này, cơ thể của Dương Gian đang suy sụp nhanh chóng, từng mảnh da thịt dường như mất đi sức sống, không ngừng bong ra khỏi cơ thể, thậm chí có thể nhìn thấy xương nhợt nhạt, xương cốt cũng nhanh chóng đen lại và gãy vụn theo thời gian... Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ sớm trở thành một đống bùn.
Ngược lại, thân thể của nữ thi trở nên hoàn chỉnh, trên làn da trắng nõn thậm chí còn có chút hồng hào.
Nó đang rời khỏi Dương Gian.
Sau khi bị tách ra, xác chết nữ sẽ lấy đi sức khỏe, sinh lực, sự sống, và thậm chí mọi thứ của Dương Gian, kể cả sức mạnh linh dị mà Dương Gian điều khiển sẽ bị lấy đi... vì lúc này một con mắt lạ mọc lên trên người nữ thi.
Đó là mắt quỷ.
Một mắt quỷ thực sự đã bị nữ thi đó tước đi.
Nếu tiếp tục như vậy, những linh dị khác sẽ tiếp tục bị tước bỏ, và cuối cùng, Dương Gian sẽ không còn lại gì cả.
"Dương Gian, không có thời gian nữa rồi, mau tỉnh lại đi, nếu không tỉnh lại thì cậu sẽ chết mất."
Lưu Kỳ nhìn thân thể Dương Gian bị bào mòn và linh hồn bị tước đi, hắn hét lớn.
Tuy rằng bây giờ hắn đang bị cái bóng mỏng bao phủ, nhưng hắn không còn quan tâm đến tình cảnh của chính mình.
Bản thân hắn chết thì chết thôi.
Ít nhất Dương Gian phải sống sót.
Tuy nhiên, vào lúc này, tiếng kêu của Lưu Kỳ đột nhiên được đáp lại, nhưng không phải giọng của Dương Gian đáp lại mà là tiếng gầm gừ trầm thấp của quỷ cẩu.
Kèm theo đó là tiếng gầm gừ trầm thấp của quỷ cẩu này.
Dương Gian, người đang hôn mê, đột nhiên mở mắt ra.
Hai mắt hắn không còn vô hồn nữa mà lập lòe hồng quang nhàn nhạt.
Sau đó, hồng quang ngày càng mạnh hơn, cuối cùng nó bao trọn lấy toàn thân hắn.
Lúc này, cơ thể thối rữa đang hồi phục và đảo ngược, trong khi nữ thi vừa mới phục hồi đang xấu đi nhanh chóng, làn da trắng của nó chuyển sang màu đen.
Và sau đó nó bắt đầu toát ra hơi thở thối rữa, nữ thi nhanh chóng tách khỏi cơ thể của Dương Gian.
Chỉ là bây giờ nữ thi không những không tước đi sức mạnh linh dị của Dương Gian, mà ngược lại còn gửi lại tất cả những gì có được khi nãy.
Chỉ có một lời giải thích cho tình huống này.
Đó là Dương Gian đã mở trạng thái của bảy tầng quỷ vực và trực tiếp khởi động lại bản thân.
Khi hồng quang đạt cường độ tối đa thì đột ngột dừng lại.
Sau đó, hồng quang tan biến, cơ thể của Dương Gian trở lại trạng thái ban đầu, nguyên vẹn, không có bất kỳ linh dị nào bị tước bỏ.
Nữ thi khẽ quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt đẫm máu.