Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3083 - Chương 3083: Người Mắc Kẹt

Chương 3083: Người Mắc kẹt

Nhưng lúc này, trong không gian tối tăm, đột nhiên vang lên một giọng nói, giọng nói này đến từ sâu trong bóng tối, thật ra là đang hét lên với đám người Dương Gian: "Hậu sinh, mấy cậu hậu sinh, đợi một chút."

Sự xuất hiện của giọng nói này lập tức khiến sắc mặt Dương Gian thay đổi, vô thức dừng lại và nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Ngay cả với mắt quỷ có thể nhìn xuyên vào bóng tối, Dương Gian cũng không thể nhìn xuyên qua bóng tối này.

"Vẫn còn người ở nơi quỷ này sao?"

Đôi mắt của Lưu Kỳ mở to và trông hắn rất kinh ngạc.

"Không chắc là con người, có thể là quỷ.

Một số con quỷ có thể học hỏi từ con người, nếu không cẩn thận thì rất dễ bị lừa."

Vương San San nói, cô đã bị giấy da người lừa, cô rất kiêng kỵ giọng nói như vậy.

Tuy nhiên, giọng nói này lại vang lên: "Chờ một chút, tôi không phải quỷ, tôi là người bị kẹt ở đây đã lâu, tôi không gặp người sống ở đây rất lâu rồi.

Mong các cậu giúp tối thoát khỏi đây, tôi sẽ báo đáp thật tốt cho các cậu, tuyệt đối không để mọi người chịu thiệt đâu."

"Nơi quỷ quái này còn có người sống? Nghĩ tôi là đồ ngu à?"

Dương Gian lạnh lùng đáp.

"Tôi không phải người thường, tôi là người có thể điều khiển lệ quỷ, vì vậy nhiều năm như vậy tôi mới không chết."

Giọng nói trong bóng tối giải thích.

Dương Gian nói: "Dù lý do này miễn cưỡng có thể giải thích, nhưng cô cũng đừng mong chờ vào việc tôi sẽ cứu cô, sẽ không có ai liều lĩnh thay đổi con đường phía trước chỉ vì một giọng nói, cô vẫn là tự mình nghĩ cách đi thì hơn"

"Nếu có thể thoát khỏi đây, tôi đã thoát khỏi đây từ lâu rồi, hậu sinh, cậu cứu tôi ra đi, tôi sẽ báo đáp cậu thật tốt."

Giọng nói cầu xin lại vang lên.

"Cô bị mắc kẹt lâu như vậy mà vẫn chưa chết, điều đó có nghĩa là sức mạnh linh dị mà cô điều khiển cũng không tầm thường.

Ngay cả những người như cô cũng không thể thoát ra khỏi đây, vậy tại sao cô lại nghĩ rằng tôi có thể đưa cô ra khỏi đây?"

Dương Gian nói và tiếp tục tiến về phía trước mà không do dự.

Giọng nói trong bóng tối tiếp tục: "Mỗi người đều chuyên về một môn, tôi bị mắc kẹt ở đây vì tôi không có khả năng về quỷ vực."

Dương Gian không đáp lại giọng nói này.

"Hậu sinh, cầu xin cậu đó."

Giọng nói trong bóng tối tiếp tục van nài, hy vọng rằng Dương Gian sẽ thay đổi hướng đi của mình và đi đường vòng để cứu cô.

Nhưng Dương Gian thờ ơ, hắn không thể làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Khi tiếp tục đi về phía trước, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hắn không còn nghe thấy nữa, giọng nói hoàn toàn biến mất vào trong bóng tối.

"Dương Gian, cậu nghĩ những gì người đó nói là thật hay giả?"

Lưu Kỳ không nhịn được sự tò mò mà hỏi.

"Thật giả không quan trọng, quan trọng là làm như vậy sẽ gặp rất nhiều rủi ro.

Trước hết là giọng nói đó không gần với thế giới bên ngoài, nếu rời khỏi tuyến cố định, chúng ta có thể bị lạc ở đây.

Thứ hai, ngay cả khi thực sự đi cứu người đó, không ai có thể đảm bảo người này tốt hay xấu.

"Một ngự quỷ nhân bị mắc kẹt ở đây từ rất lâu, ngay cả khi vẫn còn sống, tâm lý của một người như vậy đã bị bóp méo từ lâu.

Một khi thoát khỏi đây nhất định sẽ có rắc rối, và có thể người đó sẽ giết chúng ta."

"Câu chuyện của người nông dân và con rắn chỉ nghe là được rồi chứ đừng làm theo"

"Ngoài ra, không ai có thể chắc chắn rằng giọng nói đó là của một con người.

Vương San San đoán cũng có lý.

Nguồn cơn của giọng nói này rất có thể là một con quỷ, chỉ vì để lừa chúng ta qua đó mà thôi."

Dương Gian giải thích nói.

Hắn từ đầu tới cuối đều không hề dao động, căn bản không muốn để ý tới chuyện này.

Lưu Kỳ gật đầu nói: “Nói cũng đúng, xác suất xuất hiện người sống ở nơi quỷ quái này thực sự không cao, chỉ là..."

Hắn muốn nói về chuyện kì quái mà hắn gặp phải trên tầng hai của ngôi nhà gỗ khi bị linh dị tấn công, hình như có một người đang đứng cách hắn không xa và nói chuyện với hắn.

Nhưng nghĩ một chút, cuối cùng hắn vẫn chọn không nói ra thông tin này, để tránh một số nghi ngờ không cần thiết.

Con đường lát bằng quỷ hỏa đã kết thúc và có một bước ngoặt phía trước.

Những bậc thang biến mất lại xuất hiện.

"Xem ra, chúng ta đi lâu như vậy nhưng mới đi được nửa đoạn cầu thang.

Từ tình huống trước, xem ra chúng ta còn cần đi bộ nửa tầng lầu mới đến được lầu một của căn nhà gỗ, nhưng... ở đây lại có một ngã ba."

Dương Gian lại nhăn mài, họ dẫm lên những tấm ván gỗ cũ.

Đây là khúc quanh của cầu thang.

Nhưng không có một bậc thang nào xuống, mà là bậc thang bên trái và bên phải.

Rõ ràng, chỉ có một đường chính xác.

Vương San San nói: "Theo bố cục của ngôi nhà gỗ, cầu thang chính xác có lẽ ở bên phải, nhưng linh dị không đơn giản như vậy, có thể là bên trái mới đúng cũng nên."

Dương Gian rất bình tĩnh, hắn đi về phía cầu thang bên phải không chút do dự.

Tuy nhiên, vừa bước lên, một tiếng cạch cạch vang lên, cầu thang gỗ vỡ toạc ra, thân thể hắn rơi xuống không tự chủ được khiến hắn vội vàng lui ra một hồi.

"Làm sao có thể? Bậc thang vỡ ra rồi.

Dù gỗ rất mỏng manh, những thứ được làm ra từ linh dị không dễ bị vỡ ra như vậy mới đúng."

Lưu Kỳ cũng cảm thấy khó hiểu.

"Có phải đã đi sai đường rồi không, tôi thử đi bên trái."

Sau đó, hắn thử đi lên bậc thang bên trái.

Kết quả vẫn vậy, các bậc thang bị gãy và gần như rơi vào bóng tối.

Dương Gian nhìn và nói:

"Ngọn lửa quỷ của tôi không thể tiếp tục mở đường được nữa.

Con quỷ đáng sợ trên bậc thềm cản trở ngọn lửa quỷ và không thể hình thành quỷ vực được."

Quỷ hỏa dù vẫn cháy nhưng nó chỉ là tản mát ra những đốm nhỏ, không cách nào tụ tập lại: "Hậu sinh, nếu như các cậu chịu cứu tôi, tôi sẽ nói cho các cậu biết cách đi xuống một bước này.

Phải nhanh lên, quỷ sẽ không để các cậu thoát khỏi đây dễ dàng, đến được đây có nghĩa là các cậu đã bước vào khu vực nguy hiểm.

Tới lúc đó liệu có thể sống sót hay không cũng là cả một vấn đề."

Đột nhiên, giọng nói trong bóng tối lại vang lên.

Chỉ có điều lần này giọng nói đã xa nhau hơn, dường như dài ra cả đường đi, theo đến đây.

"Nói cho tôi phương pháp trước đi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc việc cứu cô."

Dương Gian lạnh lùng nói.

"Vậy không được, nếu tôi nói ra xong các cậu lại không cứu tôi, vậy thì phải làm sao?"

Giọng nói đó lại nói.

Dương Gian đáp trả: "Cô không có quyền lựa chọn, hơn nữa, tôi cũng không nhất thiết cần sự giúp đỡ của cô."

Giọng nói đó im bặt, như thể đang suy nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment