Không ai muốn chết và không ai muốn bị giết bởi những lệ quỷ đằng sau họ.
Nỗi sợ hãi đã điều khiển những người này, khiến họ bùng nổ thể lực và tốc độ.
Tuy nhiên, dù những người này có chạy thế nào thì những lệ quỷ phía sau vẫn đuổi theo.
"Không được cản đường tôi, tránh ra cho tôi."
Trong lúc tuyệt vọng, bản chất đen tối của con người hiện ra, một người đàn ông đột nhiên vươn tay túm tóc người phụ nữ phía trước, sau đó kéo mạnh.
Người phụ nữ trẻ đang chạy mệt bỗng kêu lên một tiếng đau đớn và loạng choạng ngã xuống đất.
Người đàn ông đã ra tay lại không dừng lại mà chạy qua người phụ nữ và đi ra khỏi con hẻm.
Rõ ràng hắn muốn sử dụng mạng sống của người phụ nữ này để trì hoãn lệ quỷ phía sau, để đảm bảo rằng hắn có thể sống sót rời khỏi đây.
"Triệu Trí Hâm, đồ khốn nạn"
Người phụ nữ vùng vẫy đứng dậy, sau đó tức giận chửi bới.
Có thể thấy người phụ nữ này và người đàn ông trước mặt có quen nhau.
Nhưng lúc này, không ai dám ra tay cứu giúp người phụ nữ bị ngã, bởi ai cũng biết ngã vào lúc này đồng nghĩa với cái chết.
Thậm chí vài người thầm cảm thấy may mắn trong lòng, may mắn có người ngã xuống chịu chết vào lúc này, giúp họ không phải là người bị bỏ lại.
Người phụ nữ lúc này ngã xuống muốn tiếp tục chạy trốn, nhưng vừa đứng lên lại ngã xuống, vừa rồi cô ấy ngã mạnh đến mức tưởng như bị gãy chân.
Lúc này cô còn chật vật khi bước đi chứ đừng nói là chạy, cô tuyệt vọng, không kìm được mà khóc.
Thật vất vả mới chạy ra được nhưng lại bị người hãm hại, bị thương và phải nằm chờ chết, đó là điều không thể chấp nhận được đối với cô.
"Sắp chạy thoát rồi."
Lúc này, người sống sót ở phía trước rất vui mừng, vì sắp chạy ra khỏi con hẻm yên tĩnh này.
Chỉ cần ra khỏi con hẻm này thì nhất định lệ quỷ sẽ không đi theo, đến lúc đó mới sống sót được.
Nhưng tại thời điểm này, lối ra của con hẻm đột nhiên tối sầm lại, và một người xuất hiện ở đó.
Sắc mặt của người này tái nhợt, thân thể lạnh lẽo, tay cầm một cây thương có hình thù kỳ quái, con mắt quỷ dị trên trán đảo không ngừng nghỉ, lại không nói lời nào.
"Đây là người hay là quỷ?"
Người đàn ông phía trước giảm tốc độ và trở nên nghi ngờ.
"Đây chắc là đám người sống sót cuối cùng bị vây ở nơi linh dị."
Dương Gian lên tiếng, giọng nói lạnh lùng vang vọng trong ngõ.
Sau đó, hắn nhấc chân và sải bước về phía trước với một ngọn giáo nứt trên tay.
"Là người sống."
Người sống sót phía trước nghe được lời nói của Dương Gian, lập tức vui mừng khôn xiết, hắn tăng tốc độ, rồi nhanh chóng vượt qua Dương Giang Nhưng lúc sượt qua hắn lại cảm thấy rùng mình, tựa hồ người này còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ đang đuổi theo hắn phía sau.
"Là ảo giác?"
Người sống sót đã không do dự và chạy trốn khỏi con hẻm với những nghi ngờ như vậy.
Sau đó, nhiều người sống sót lần lượt trốn thoát khỏi Dương Gian.
"Tránh ra, thằng nhãi đừng có cản đường"
Một người đàn ông sợ hãi và tức giận, chạy về phía đối diện, hắn không muốn lãng phí thời gian, lách qua Dương Gian và muốn đánh bay hắn.
Dương Gian không nói, chỉ nghiêng người dựa vào tường và nhường chỗ.
Nhưng ngay sau đó, khi người đàn ông chạy qua, hắn hét lên và ngã xuống đất nặng nề, răng bị gãy nhiều lần, mặt bê bết máu, hắn hét lên đau đớn.
Dương Gian từ từ rút một chân đang duỗi ra: "Cảm giác khi ngã thế nào?"
"Mày dám cản tao? Tao sẽ giết mày.."
Người đàn ông tức giận, hai mắt bỗng nhiên đỏ lên, muốn đánh Dương Giang "Cút sang chỗ khác."
Dương Gian không thèm để ý tới, duỗi chân đá một cước, người nọ lập tức bay ra ngoài, không biết lăn trên mặt đất bao nhiêu vòng.
Cuối cùng, hắn nằm xuống đường ở đầu hẻm kêu lên đau đớn, rõ ràng là bị thương nặng, nhưng nhìn hắn la vẫn la hét ầm ĩ, rõ ràng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng.
"Cô là người sống sót cuối cùng đúng không? Không còn ai phía sau sống sót à."
Sau đó hắn dừng lại và liếc nhìn người phụ nữ lạ đã ngã xuống đất.
"Cậu... cậu là ai?"
Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn Dương Giang Dương Gian không trả lời cô mà nhấc người phụ nữ lên, sau đó quay người rời đi.
"Nhanh lên, lệ quỷ phía sau sẽ đuổi kịp."
Người phụ nữ vội vàng hét lên, thúc giục Dương Gian đừng lãng phí thời gian mà chạy nhanh lên, cô ta không muốn chết.
"Chỉ là một lệ quỷ bình thường, không dám đuổi theo"
Dương Gian chỉ khẽ liếc nhìn lại.
Quỷ hỏa bùng cháy trong tích tắc, bao trùm cả con hẻm vắng lặng.
Ngay lập tức, một tiếng hét kỳ lạ phát ra từ con hẻm bị trong ngọn lửa bao trùm.
Âm thanh đó không phải là thứ người sống có thể tạo ra.
Sau đó một bóng người mơ hồ uốn éo và nhảy trong ngọn lửa, như thể nó đã bị thương nặng.
Lệ quỷ không dám tiến lên mà nhanh chóng rút lui dưới sự thiếu đốt của quỷ hỏa.
Thân ảnh méo mó trong ánh lửa đang dần biến mất.
Người phụ nữ đang bị cách trên tay sững sờ trong giây lát, vì cảnh tượng trước mắt khiến nhận thức của cô ta bị suy sụp hoàn toán.
Hóa ra thế giới này không chỉ có quỷ, mà còn có những người có thể đối phó với quỷ.
Một lúc sau, Dương Gian bước ra khỏi con hẻm và ném người phụ nữ trên tay vào đám đông.
Ngay lập tức, một số người sống sót vội vã tiếp được và sau đó đỡ người phụ nữ dậy.
Người phụ nữ nhìn quanh, chỉ để nhận ra rằng tất cả cư dân của thị trấn Bạch Thủy đều ở gần đó, thậm chí nhiều người trong số họ trông rất quen thuộc.