Phùng Toàn cũng đang suy nghĩ hắn cũng hy vọng cứu Vệ Cảnh ra chứ không phải giải phóng quỷ sai.
Cuối cùng hắn nói: “Tôi quyết định tự mình tiến vào phần mộ đất chôn cùng với Vệ Cảnh trong đó, trong lúc đó có thể sẽ cần một chút thời gian, anh đừng để người nào đến làm phiền tôi, xem tôi trong khoảng thời gian này có thể sinh ra câu thông với Vệ Cảnh hay không, nếu không thể, tôi sẽ lấy đi linh dị trong mộ đất, bảo đảm tôi sau khi giải phóng quỷ sai cũng có thể khắc chế hắn."
“Được, tôi hiểu rồi."
Tôn Thụy gật đầu.
"Vậy tôi bắt đầu hành động"
Phùng Toàn hít sâu một hơi nói.
Hắn cũng rất mạo hiểm, nhưng hắn biết lần này không chỉ là cơ hội của Vệ Cảnh, cũng là cơ hội của mình, hắn khống chế quá ít linh dị của phần mộ đất này, tựa như mảnh ghép bị vỡ mất một nửa.
Nếu có thể thu được ngôi mộ cũ trước mắt này, như vậy hắn sẽ dễ dàng chôn vùi lệ quỷ khác mà không phải khống chế ba lệ quỷ như bây giờ, chỉ có thể khống chế nửa vời.
Mang theo phần quyết tâm này, Phùng Toàn đi về phía ngôi mộ lớn này.
Bước chân của hắn dần dần lún vào trong bùn đất, giống như đang bị ngôi mộ cũ này nuốt chửng, Chỉ là đi không được mấy bước, phần lớn cơ thể của Phùng Toàn đều đã lún vào mộ đất, chỉ còn lại có một cái đầu ở bên ngoài.
Tôn Thụy nhìn tất cả chỉ im lặng.
Một lát sau, Phùng Toàn hoàn toàn biến mất, hắn bị chôn vùi hoàn toàn vào trong phần một cũ này, mà phần mộ cũ vẫn bình tĩnh không nảy sinh bất kỳ khác thường nào.
Nhưng hắn vẫn chưa chết.
Có linh dị giống như mộ đất, hắn có thể sinh tồn trong mộ đất.
Chỉ là trong mộ đất có thể áp chế một con quỷ sai đáng sợ, cho dù hắn có thể sinh tồn trong mộ đất, nhưng một khi xảy ra chuyện bất trắc, hắn vẫn sẽ bị quỷ sai giết chết.
Nhưng là trưởng thành hay chết đi còn cần giao cho thời gian quyết định.
"Khi nào tôi có thể rời khỏi nơi này ra ngoài đi dạo một chút, tôi cảm giác bản thân không khác gì đang bị linh dị khống chế rồi."
Đột nhiên, giọng nói của một cô gái vang lên, không biết từ lúc nào ở phía sau Tôn Thụy có một người quỷ dị mặc áo cưới màu đỏ, trên đầu đội mũ đỏ đột ngột đứng ở đó.
Cô gái quỷ dị này chính là Hà Nguyệt Liên khống chế quỷ họa.
"Vẫn chưa được, cô vẫn chưa đủ xuất sắc, một người bình thường khống chế lực lượng linh dị chỉ là mới bắt đầu, còn cần vận dụng thuần thục, cô vẫn kém xa, hơn nữa muốn đi ra ngoài cũng cần Dương Gian đồng ý, dù sao sự tồn tại của cô cũng rất đặc biệt."
Tốn Thụy từ chối yêu cầu của cô.
"Tôi hiểu rồi, vậy tôi tiếp tục luyện tập"
Hà Nguyệt Liên nói xong lại biến mất một cách quỷ dị.
Rõ ràng là ở trong bưu điện quỷ, nhưng quỷ vực mà cô sử dụng lại có thể không bị ảnh hưởng, hơn nữa càng ngày càng thuần thục.
Trên thực tế Hà Nguyệt Liên muốn rời khỏi bưu điện quỷ không ai ngăn cản được, thứ duy nhất hạn chế được cô cũng chỉ có chính cô, cùng với kiêng dè Dương.
Nếu Hà Nguyệt Liên muốn gia nhập tổng bộ thì nhất định phải tuân thủ mệnh lệnh.
Nếu tùy ý làm bậy ra khỏi bưu điện quỷ, vậy chẳng khác nào trở mặt với tổng bộ.
Hà Nguyệt Liên cũng biết rõ điểm này, bởi vậy cô không được phép thì không thể ra khỏi bưu điện quỷ.
"Nơi này trói buộc không được bao lâu đầu, có rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này."
Tôn Thụy thầm nghĩ trong lòng.
Từ xưa đến nay có lồng chim nào giam giữ được mãnh hổ chứ.
Điều Tốn Thụy lo lắng chính là, một khi Hà Nguyệt Liên rời đi, như vậy với lực lượng linh dị mà cô nắm giữ, đối với bên ngoài không biết là tốt hay xấu.
Trương Tiện Quang thật đúng là để lại một vấn đề nan giải lớn cho họ.
--- "Tôi đã thấy nhiều người trẻ tuổi như cậu, học được một chút đã cảm thấy mình có thể ra xã hội, kiếm được nhiều tiền, trở lên giàu có và đạt đến đỉnh cao của cuộc sống.
Thật ra bước vào xã hội là một điều rất đau khổ, dù có trình độ những cũng có rất nhiều chuyện không thể làm.
Cũng giống như cậu, muốn có thu nhập cao nhưng lại không vào nhà máy làm việc lại càng không muốn làm người bán hàng hàng rong chơi mặt ra bán hàng bên lề đường, vậy sao có thể sống chứ? Dù có học cao cũng phải ăn, có muốn làm đàn em của tôi không? Việc này không chỉ giúp cậu có thu nhập cao mà còn khiến cuộc sống của cậu trở nên ý nghĩa hơn, cậu có hứng thú không?"
"Tôi không phải người bán hàng đa cấp, cậu đừng từ chối vội.
Suy nghĩ trước đi nhưng phải nhanh lên nhé, vị trí đàn em của tôi không còn nhiều lắm đâu."
Lúc này, trên một con phố sôi động ở thành phố Đại Xương, một thanh niên mặc vest, đầu tóc bù xù đang ngồi ở một chiếc bàn nhỏ, dùng giọng nói trầm thấp để thuyết phục một cậu bé 16,17 tuổi ngồi ở phía đối diện.
"Tôi, tôi chỉ muốn tìm một công việc bán thời gian, kiếm chút tiền sinh hoạt, không muốn tham gia câu lạc bộ"
Cậu bé 16,17 bị dọa sợ đến mức bỏ chạy.
"Chết tiệt, đàn em đến tay lại chạy mất."
Trương Vỹ tức giận đập bàn, cầm cái cốc bên cạnh, uống một hơi cạn sạch.
"Lũ rác rưởi các cậu cũng nên thể hiện chút công dụng, tất cả đều phụ thuộc vào người đại ca như tôi.
Dù A Vĩ tôi có tiếng là làm tốt mọi việc nhưng không thể chuyện gì cũng ỷ lại vào tối.
Ngay cả việc tuyển người cũng phải do tôi làm, tôi thực sự lo lắng một ngày nào đó không có tôi ở đây thì cái thành phố Đại Xương này sẽ loạn mất"
Sau đó hắn quay lại và khiển trách một vài đàn em sau lưng.