Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3110 - Chương 3110: Vẫn Còn Kịp

Chương 3110: Vẫn Còn Kịp

Tuy nhiên, một vài người phía sau cho rằng Trương Vỹ đang đánh rắm, chỉ ngồi xổm trên mặt đất chơi game với điện thoại di động, thỉnh thoảng còn cười nói.

"Chà, nếu không vì các cậu đều là trẻ mồ côi và không có ai chăm sóc thì tôi đã đuổi các cậu ra khỏi câu lạc bộ từ lâu rồi.

Từng người các cậu ăn của tôi, dùng của tôi, thế mà thậm chí không muốn gọi tôi là bố."

Bộ dạng Trương Vỹ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"A Vĩ, đừng nói nhảm nữa, nhanh lên, có khách, nhanh đi đón khách."

Một người đàn em nhắc nhở.

Lúc này, một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi tò mò đến gần và nghi ngờ nói: "Lương tháng trên hai mươi vạn, không hạn chế tuổi tác, học vấn, không phân biệt nam nữ.

Thông tin tuyển dụng của các anh có thật không thế?"

"Tất nhiên là thật."

Trương Vỹ lập tức ngồi dậy, chống cằm, trịnh trọng nói: "Cô gái nhỏ, tôi nhìn cô trẻ tuổi thì hẳn là cũng nghèo khó, sống rất vất vả.

Một là cô không có gia cảnh, hai là cô không có năng lực, buổi trưa cô còn phải ra ngoài tìm việc, chẳng nhẽ cô muốn tiếp tục sống như thế sao? Tôi thấy có cái gì cũng tốt, điều duy nhất còn thiếu là cơ hội, phải không?"

Cô gái trẻ gật đầu theo bản năng.

Một nụ cười hiện trên khóe miệng Trương Vỹ: "Bây giờ cơ hội đến rồi.

Chỉ cần có thể nắm bắt cơ hội này thì cô có thể chuyển mình.

Có hứng thú làm đàn em của tôi không?"

"Lưu manh, biến thái, phi"

Cô gái trẻ lập tức đứng dậy rồi giận dữ chửi bới, quay lưng bỏ chạy.

Sắc mặt Trương Vỹ đột nhiên ảm đạm.

Lại mất thêm một đàn em đã đến tay? Hắn nhìn lại thông tin tuyển dụng bên cạnh, trong lòng không nhịn được bắt đầu tự hỏi, chẳng lẽ lương của mình quá thấp? Lương tháng hai mươi vạn, đúng là hơi ít, có nên thêm một chút không nhỉ? năm mươi vạn một tháng?

"Xã hội hiện thay đổi quá nhanh.

Mình nhớ thời còn đi học, chỉ cần bỏ mấy nghìn tệ là có thể nhờ đại ca chép bài giúp nửa học kỳ.

Hơn nữa đại ca không chỉ làm hết sức mình mà còn không phàn nàn nữa.

Bây giờ nhìn lại, mình đúng là đồ khốn nạn, đại ca coi mình như anh em, vậy mà mình lại dùng số tiền ít ỏi đó để làm nhục đại ca"

Nghĩ đến đây, Trương Vỹ không khỏi tự tát vào mặt mình.

"A Vĩ, hôm nay có phải anh lại quên gì không? Hai ngày trước anh nói chuẩn bị họp, hiện tại lại tới đây tuyển người, anh không định đi tụ họp à?"

Lúc này, một nam thanh niên tên A Phi vừa nghịch điện thoại di động vừa nhắc nhở.

Trương Vỹ im lặng một hồi, sau đó lập tức đứng lên nói: "Dường như tôi đã quên mất chuyện này.

Cậu nói đúng, tôi phải đi họp thế mà tôi lại ở đây để tuyển người với các cậu, thật là lãng phí thời gian của tôi.

May mà tôi phản ứng nhanh, vẫn còn kịp."

Nói xong, hắn lập tức cầm điện thoại di động lên, mở nhóm của bạn học lên, bắt đầu liên hệ.

Một nhóm của đám bạn cùng lớp, mấy chục người mà hầu hết ảnh đại diện đều màu đen, giống như di ảnh, chỉ có một số ảnh đại diện vẫn còn sáng.

Trương Vỹ ngay lập tức liên lạc với Miêu Tiểu Thiện, Vương San San, Lưu Kỳ và những người khác, khi tất cả họ đều đến thì hắn sẽ gọi cho đại ca.

Ngay sau đó, Miêu Tiểu Thiện trả lời rằng cô đã đến cao ốc Thượng Thông.

Vương San San cũng trả lời, cô ấy đang ở tiểu khu Quan Giang.

Lưu Kỳ trả lời hơi chậm, hắn có thể trở về thành phố Đại Xương trước 6 giờ hôm nay, hắn vẫn còn có việc phải giải quyết.

"Thế này là ổn rồi."

Trương Vỹ rất vui: "Sáu giờ tối nay họp lớp, hẹn gặp lại, địa điểm sẽ đăng trong nhóm sau."

"Ok."

Miêu Tiểu Thiện đáp.

"Được."

Vương San San vẫn lạnh nhạt.

"Không thành vấn đề, tôi sẽ đến lúc sáu giờ."

Lưu Kỳ cũng đáp.

Trương Vỹ hài lòng gật đầu, sau đó nói: "Buổi tuyển dụng hôm nay kết thúc, nghỉ ngơi đi.

Tôi sắp đi họp lớp, các cậu im lặng, đừng gây chuyện lúc tôi đi vắng.

Tôi đã nghe ngóng được gần đây, người dân ở thành phố Đại Xương lần lượt biến mất, trị an có phần trở nên không ổn định."

"Đánh rắm xong thì đi nhanh đi, đừng quấy rầy tôi chơi game."

"A, đúng đúng đúng, cậu nói gì cũng đúng"

Trương Vỹ tức giận mắng rồi bỏ đi, nếu không phải hôm nay có chuyện quan trọng, mình thật muốn đánh bọn họ một trận.

"Về công ty trước, lấy lại cái búa lớn của mình đã.

Buổi họp lớp lần trước bị quỷ nháo, anh họ của Miêu Tiểu Thiện suýt bị giết.

Lần này, mình không thể để xảy ra tai nạn như vậy, mặc dù có đại ca, nhưng mình không thể trông cậy vào mọi thứ vào hắn, dù sao mình cũng rất ưu tú"

Ngay sau đó, hắn lái xe thẳng đến cao Ốc Thượng Thông.

Và chiếc búa lớn trong miệng Trương Vỹ chính là chiếc búa linh dị mà hai ngày trước hắn nhặt được khi đang định đi đại tiện ở sân trường Thất Trung.

Tuy nhiên, chiếc búa linh dị này vẫn đang được tiến sĩ Trần nghiên cứu, cố gắng tìm ra sức mạnh linh dị trên chiếc búa.

Theo tiến độ của nghiên cứu, trong hai ngày không thể có cách biết được rõ ràng.

Nhưng Trương Vỹ không thể đợi thêm được nữa.

Hắn tìm đến tiến sĩ Trần và cưỡng bức lấy chiếc búa đi.

Tiến sĩ Trần không can ngăn nhiều, hắn chỉ nói với Trương Vỹ là đừng làm mất nó.

Nếu không dùng nữa hãy trả về, vì nghiên cứu vẫn chưa kết thúc.

Tất nhiên, Trương Vỹ đã đồng ý.

"Tiến sĩ, sẽ có hậu quả gì nếu Trương Vỹ cầm chiếc búa đó đi?"

Trợ lý hỏi.

Tiến sĩ Trần nói:

"Tôi cũng đã xem qua lưỡi búa, vật phẩm linh dị này rất ổn định, rất thích hợp cho người bình thường sử dụng.

Bởi vì sức mạnh linh dị càng mạnh, con người sẽ cảm thấy càng nặng hơn khi cầm lên.

Hơn nữa trên rìu không có lời nguyền, tạm thời sẽ không có vấn đề gì, cứ để hắn lấy đi, dù sao thứ đó cũng là của hắn."

Bình Luận (0)
Comment