Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 3131 - Chương 3131: Buông Bỏ

Chương 3131: Buông Bỏ

“Đáng ghét, rõ ràng đã thể hiện thành ý rồi, quỷ vẫn còn đang khống chế những người này."

Lưu Kỳ có chút xấu hổ nói.

"Đây là đang đề phòng chúng ta đột nhiên đổi ý sẽ thắp quỷ hương và quỷ nến lên lần nữa, bây giờ có nhiều người như vậy tiến vào đại sảnh, cho dù tôi thắp lên nữa cũng vô ích."

Dương Gian nói, sau đó ánh mắt hắn nhìn lướt qua đám người xung quanh: “Nhưng thành ý của tôi có rồi, tôi cũng muốn nhìn thấy thành ý của quỷ, nếu không, cùng lắm thì mất cả chì lẫn chài."

Sau khi hắn nói xong những lời này.

Chẳng bao lâu, trong đám người dày đặc phía trước đột nhiên tránh ra một con đường, có mấy người khí tức u ám đột ngột xuất hiện trong đám người.

Họ xếp thành một hàng, trong tay mỗi người đều cầm một vật.

Có người trong tay bưng một bát cơm chiên trứng, có người trong tay cầm một bộ quần áo, có người trong tay cầm một sợi dây chuyền trân châu... Những thứ này nhìn có vẻ bình thường, trên thực tế đằng sau đều đại biểu cho một cuộc giao dịch.

Bây giờ vật phẩm thực hiện nguyện vọng đều ở đây, chứng tỏ hành động của lệ quỷ đã dừng lại.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Trương Vỹ cũng vang lên, người gọi lại là bố hắn - Trương Hiển Quý: “A Vĩ à, hình như quỷ kia không thấy đâu nữa, con hỏi Dương Gian thử, có phải bố đã an toàn rồi không?"

“Bố, bố đừng sợ chết như vậy được không, con nói sẽ không sao rồi.

Hơn nữa hiện giờ con rất bận rộn, đừng có ngày nào cũng gọi điện thoại làm phiền con, bố có biết bố đang khiến con rất mất thể diện trước mặt bạn bè không, với lại tối nay con không về nhà đầu, ba cứ đi ngủ sớm trước đi, được rồi, cứ như vậy đi."

Trương Vỹ nói một câu rồi cúp điện thoại lần nữa.

"Thành ý của quỷ đến rất nhanh, xem ra nó rất hy vọng dùng phương thức này giải quyết chuyện này, càng như thế lại càng chịu thiệt, điều này chứng tỏ nó biết nếu bản thân đối đầu chính diện chắc chắn sẽ thua."

Vương San San nói.

Dương Gian nói: “Ít nhất là chuyện này đang phát triển theo hướng tốt, người thân của mọi người hiện tại đều bình an vô sự"

“Chúng ta nên làm gì tiếp theo?"

Lưu Kỳ hỏi.

"Không cần làm gì cả, cứ chờ quỷ chủ động xuất hiện trước mặt tôi, mọi người cũng đừng căng thẳng, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.

Bây giờ thời gian vẫn còn hai mươi phút, có lẽ quỷ vẫn chưa xuất hiện nhanh như vậy đầu, nó chắc chắn sẽ xuất hiện ở vài phút cuối cùng"

Dương Gian ngồi xuống lần nữa, hắn không có bất kỳ hành động gì nữa.

Mấy người khác thấy tình cảnh này cũng đành phải ngồi xuống.

Mọi người vừa ngồi xuống, đám người chen chút xung quanh lại tiến lên trước vài bước, càng làm giảm bớt không gian, người phía trước gần như đã dán sát vào người họ, chỉ cần hơi hơi ngửa ra sau là có thể đụng phải.

Sau khi những người này phong tỏa không gian lại giống như một bức tường người vây quanh một vòng không có bất kỳ động tác gì.

Chỉ là ngọn đèn vừa rồi sáng lên trên đỉnh đầu mọi người lúc này lại phụt phụt lóe lên.

Ánh đèn một sáng một tối, không khí xung quanh dần dần lộ ra một sự u ám.

Sự âm u lạnh lẽo này chạm vào làn da người làm cho người ta nhịn không được lông tơ dựng thẳng đứng, giống như có thứ gì đó ở xung quanh thổi khí lạnh.

"Chắc là quỷ đã tiến vào đại sảnh rồi, chắc chắn đang ở trong đám người."

Ánh mắt Lưu Kỳ đảo qua trái phải, cố gắng tìm ra manh mối gì đó, nhưng đáng tiếc là cách bức tường người thật dày khiến hắn không thể nhìn thấy gì, hơn nữa toàn bộ người xung quanh đều giống như người gỗ không nhúc nhích.

"Không cần để ý tới, bây giờ chúng ta không làm được gì đâu."

Bây giờ, ngay cả quỹ nhãn Dương Gian cũng không mở ra, gần như buông xuống tất cả đề phòng.

Giờ phút này cảnh tượng rất yên tĩnh, không khí vô cùng áp lực, có chút khiến người ta không thở nổi.

Nhưng trạng thái này kéo dài không đến mấy phút, ngay sau đó những ngọn đèn nhấp nháy bất định trong đại sảnh giờ phút này bắt đầu tắt hoàn toàn.

Ánh đèn tắt từ xa đến gần, không ngừng hướng về phía cái bàn chỗ đám người Dương Gian đang ở gần.

Thời gian đã đến lúc mười một giờ năm mươi phút tối.

Còn mười phút cuối cùng.

Giờ khắc này, tất cả ánh đèn đều tắt hết, một bóng đèn nhỏ tròn trên đỉnh đầu Dương Gian vẫn đang kiên cường sáng lên, nhưng ánh sáng của bóng đèn nhỏ này rất yếu ớt, hơn nữa còn chập chờn bất định, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng cái bàn này.

Bên ngoài cái bàn là một vùng tối đen, tất cả ánh sáng đều bị nuốt chửng, đưa tay cũng không thấy năm ngón tay.

Nhìn phạm vi xung quanh cái bàn, mọi người cũng chỉ có thể nhìn thấy phía sau từng hàng hình người mơ hồ, hoàn toàn không phân biệt được ai với ai, thậm chí cũng không xác định đứng phía sau mình rốt cuộc là người hay quỷ.

Lúc này, năm người đang nhìn chăm chú vào nhau, có người căng thẳng, có người lo lắng, cũng có người thản nhiên.

"Đây không phải là tắt đèn bình thường, mà là linh dị ảnh hưởng đến toàn bộ đại sảnh, đã hình thành cường độ tương đương với quỷ vực rồi, xem ra quỷ sẽ xuất hiện trước mặt chúng ta trong vòng mười phút cuối cùng"

Lưu Kỳ cảm nhận bóng tối xung quanh.

Giờ phút này hắn cảm giác mảnh bóng tối vô biên vô hạn kia giống như rơi vào một không gian linh dị, đã không còn ở trong khách sạn Hòa Bình nữa.

Bình Luận (0)
Comment