“Nó có thể biến mất ở trong bóng đêm, điều này có nghĩ tốc độ hành động của quỷ rất quỷ dị, có thể xuất hiện bên cạnh bất kỳ ai trong chúng ta, không xong, Vương San San, cô ấy gặp nguy hiểm"
Lúc này Lão Ung mới ý thức được, đột nhiên quay đầu.
Lúc này, đằng sau Vương San San, một bóng người lạnh lẽo đang nhanh chóng xuất hiện, đồng thời khúc gỗ đỏ kia cũng đã được giơ lên.
"Đùng!"
Lúc này, A Vĩ nổ súng, phát súng lần này bắn lên trên khúc gỗ, lập tức nổ tung, không hề làm tổn thương đến Vương San San.
"Nó gan đến thế sao? Dám đánh lén trước mặt A Vĩ tối, không lẽ không biết A Vĩ tôi được người ta gọi là Song Trì Kim Thương Khách sao? Kỹ thuật bắn súng của tôi cũng không phải chỉ có cái danh hảo thôi đâu."
Kỹ thuật bắn súng của Trương Vĩ rất chính xác, cực kỳ tự tin, không hề lo lắng sẽ bắn trúng Vương San San, mà sau tiếng súng đó, Lão Ung lại nhanh chóng mạnh mẽ xông ra ngoài.
Mục tiêu của Lão Ung không phải là quỷ, mà là khúc gỗ đỏ bị A Vĩ bắn bay ra ngoài.
Đến cả quỷ cũng biết đầu tiên phải lấy thứ kia về, Lão Ung đương nhiên biết rõ tác dụng của thế này, chỉ cần cướp đi thì quỷ sẽ mất đi thủ đoán giết người đáng sợ nhất, như vậy xác suất chiến thắng trò chơi này sẽ càng lớn hơn.
"Thật đúng là một người nằm ngoài dự đoán"
Lúc này Lão Ung thầm nghĩ, bắt đầu nhìn Trương Vĩ bằng ánh mắt khác với lúc xưa.
Vì có rất ít rất ít người bình thường có thể làm đến nước này.
Nhưng mà quỷ cũng không dừng lại hành động chỉ vì một phát súng của Trương Vĩ.
Mất đi khúc gỗ kia, quỷ vẫn tiếp tục tập kích Vương San San, đôi tay lạnh lẽo từ bóng tối phía sau dò ra, ôm lấy cổ cô, đồng thời dùng sức cực mạnh kéo Vương San San lui vào trong bóng tối phía sau.
Lúc này cơ thể Vương San San đã treo lơ lửng giữa không trung, hai chân không thể nào chạm đất, liều mạng giãy dụa, nhưng mà không có tác dụng gì, cảm giác không thể thở nổi làm cho cô gần như muốn ngất xỉu.
"Cứu đồng đội."
Trương Vĩ lập tức phản ứng lại, muốn đến cứu người nhưng mà đã chậm rồi.
Hắn không đủ nhanh.
Nhưng mà Lão Ung lại đã chạy đến bên cạnh Vương San San, nhưng mà lúc này Lão Ung có hai sự lựa chọn, một là cứu Vương San San, hai là cầm lấy khúc gỗ màu đỏ.
Hai chọn một.
"Con quỷ này muốn dùng mạng của Vương San San để trao đổi với tôi, cho nên Vương San San mới không bị vặn gãy cổ chết ngay lập tức."
Đầu óc Lão Ung rất nhanh nhạy, lập tức phản ứng lại.
Hắn không hề do dự, lập tức tông mạnh vào mảng bóng tối ở phía sau lưng Vương San San.
Quỷ bị đụng, buông lỏng Vương San San ra, biến mất tăm.
Sau đó, một cánh tay lại thò từ trong bóng tối ra, cầm lấy khúc gỗ màu đỏ trên đất, sau đó lại trốn vào trong bóng tối.
"Làm tốt lắm."
Trương Vĩ khen ngợi Lão Ung.
"Khụ khụ."
Vương San San SỜ cổ, cô dần dần hô hấp bình thường: “Nếu lúc nãy anh cầm lấy khúc gỗ màu đỏ kia thì chúng ta đã thắng rồi, cứu tôi không phải là một ý kiến hay, dựa vào năng lực của anh, chắc chắn cũng đã nhận ra điểm này, nếu không Dương Gian đã không chọn anh."
“Mục đích khi Dương Gian chọn tối không phải vì để chiến thắng, mà là vì chăm sóc các cô cậu."
Lão Ung bình tĩnh nói: “Lúc cần thiết, tôi có thể chết, các cậu không thể chết."
Đổi lại thành lúc hắn còn là người mang tin tức, hắn chắc chắn sẽ đi lấy đồ vật chứ không phải đi cứu người.
Trương Vĩ nói: “Đừng nói như vậy, ván vừa rồi coi như hòa nhau là được, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, trò chơi này vẫn còn tiếp tục, dựa vào biểu hiện lúc nãy của tôi, cuối cùng chắc chắn người thắng sẽ là chúng ta."
“Hi vọng là thế."
Vương San San lạnh nhạt nói.
Nếu chuyện này đã xảy ra, vậy cũng không cần thiết phải nói gì nữa, vẫn nên sẵn sàng đối phó với những chuyện sắp xảy ra.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài nhà hàng Hòa Bình, Dương Gian vẫn chưa rời đi, lúc này hắn vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích một lúc lâu, nhưng mà trong khoảng thời gian này hắn cũng không phải là không làm chuyện gì.
Vì không biết từ lúc này, dưới chân hắn đã xuất hiện một vũng nước, giọt nước lạnh lẽo, sâu thẳm, che khuất hai chân của hắn.
Đồng thời không chỉ khu vực này, mà đường phố gần đó, đường lớn, cửa hàng, cao ốc, gần như hơn phần nữa thành phố Đại Xương đều bị một lớp nước bao phủ, hơn nữa phạm vi này còn đang lan rộng.
Mục đích lúc này của Dương Gian cũng rất đơn giản, hắn muốn dùng nói quỷ hồ phong tỏa toàn bộ thành phố Đại Xương.
Ngăn chặn quỷ hành động.
Chỉ cần Trương Vĩ, Vương San San và Lão Ứng ở trong nhà hàng Hòa Bình kiến trì một đoạn thời gian không thua, vậy người chiến thắng trò chơi này là hắn.
--- Giẫm lên trên vũng nước lạnh lẽo, rõ ràng vũng nước này không sâu, nhưng cúi đầu nhìn lại như một vực sâu, sâu không thấy đáy, thậm chí bên trong vũng nước còn có rất nhiều thi thể đáng sợ trôi lơ lửng, những thi thể này hình như đều còn sống, đuề mở to đôi mắt quỷ dị, nhìn chằm chằm người trên mặt nước.
Như những thi thể này đều sẽ xông lên kéo người vào bên trong vũng nước sâu không thấy đáy này, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.
"Đây là sức mạnh linh dị của quỷ hồ."
Lưu Kỳ nhìn hết hồn.
Cho dù đã có chuẩn bị từ trước, nhưng mà khi thật sự nhìn thấy quỷ hồ bao phủ hơn phân nửa thành phố Đại Xương thì vẫn còn thấy kinh hãi như cũ.
Chỉ cần Dương Gian muốn, quỷ hồ hoàn toàn có thể nhấn chìm thành phố này vào trong nước, càng miễn bàn đến những người bình thường sống ở trong thành phố này.