“Đốt đèn lên thì mức độ kinh khủng của quỷ cũng sẽ tăng, trước đó tôi đã nói về vấn đề này rồi."
Lão Ung trầm giọng nói: “Nhưng mà lời đề nghị của cô cũng có lý, quỷ tập kích với tần suất cao như thế, sớm muộn gì cũng sẽ có một lần thành công, chúng ta không có tầm nhìn quá bị động, hiện tại còn lại bao nhiêu phút?"
“Còn mười phút."
Trương Vĩ nói, đồng hồ của hắn có huỳnh quang, trong bóng tối cũng có thể xem được.
"Đúng là chúng ta rất khó có thể chống cự được mười phút tập kích liên tiếp không ngừng"
Lão Ung đánh giá một ít mức độ nguy hiểm.
Hắn cảm thấy có thể thắng trò chơi này, nhưng mà xác suất sẽ thiệt hại người trong vòng mười phút cũng là rất lớn.
Cách làm duy nhất để không giảm quân số chính là đốt thi du đăng lên, soi ra quỷ, nhưng mà hắn lo lắng làm vậy sẽ làm quỷ xảy ra thay đổi gì đó, làm cho tình hình vốn đã ổn định trở thành hoàn toàn mất khống chế.
Trong sự kiện linh dị, sự lựa chọn này rất khó khăn, bởi vì không có ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, cũng không xác định được giữ nguyên tình trạng tốt hơn hay là thay đổi tốt hơn.
"Đốt đèn đi, Vương San San nói đúng, chúng ta có hai món vũ khí linh dụ, có thể liều mạng, không thể mò mẫm không nhìn thấy gì nữa, trong hoàn cảnh tối đen như thế này chúng ta không thể phát huy ra uy thế được, ngược lại quỷ càng tập kích dễ dàng hơn, khoảng thời gian cuối cùng này chúng ta cần phải giữ quyền chủ động"
Lão Ung suy nghĩ một lúc, quyết định.
Nói xong, trong bóng tối nhanh chóng sáng lên ngọn lửa, sau đó một chiếc đèn dầu mờ nhạt đã được đốt lên.
Đèn dầu xua tan bóng tối xung quanh, mang đến ánh sáng, đồng thời cũng có thể chiếu rọi quỷ dang ẩn giấu ở xung quanh.
Chỉ là phạm vi bao phủ ánh sáng của đèn dầu cũng có hạn, không giống với đèn dầu bình thương, nhưng mà đối với Lão Ung mà nói, phạm vi này cũng đủ rồi.
Đèn sáng ngời, một bóng người âm u xuất hiện ở vùng tối gần đó, nó cứ như vậy đột ngột xuất hiện, nhìn về phía bên này, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm ba người.
Lão Ung giật mình, Trương Vĩ theo bản năng muốn ra tay.
Nhưng mà quỷ lại lui ra sau, rời khỏi phạm vi ánh sáng bao phủ, cuối cùng biến mất tăm trong bóng tối.
"Đây không phải là quỷ trong trò chơi, đây là quỷ ước nguyện, lúc nãy nó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta, là đèn dầu chiếu nó ra."
Vương San San hơi thay đổi sắc mặt, cũng lúc đó nghĩ lại mà sợ.
Không ngờ con quỷ mà Dương Gian chuẩn bị xử lý lại đang trốn ở bên cạnh họ.
"Con quỷ này đúng là không có ý tốt, lẩn quẩn ở bên cạnh chúng ta không xa, chắc là định ra tay vào thời khắc cuối cùng, trực tiếp giết chết chúng ta để chiến thắng trò chơi này."
Lão Ung suy đoán nói.
Trương Vĩ kinh ngạc: “Không phải lúc trước nó không cho đại ca ra tay sao, kết quả chính nó lại âm thầm ở chỗ này, cái này không phải là ăn gian sao?"
“Không tính là ăn gian, chỉ cần canh đúng thời gian chính xác, nó có thể kết thúc trò chơi và đồng thời giết chết chúng ta vào lúc mười hai giờ, cứ như vậy là nó có thể chiến thắng trò chơi."
Lão Ung nói.
"Cái này mà còn không gọi là ăn gian à?"
Trương Vĩ mở to hai mắt.
Lão Ung cười nói: “Hai bên đấu trí với nhau mà thôi, đừng nói là cậu sẽ cho rằng Dương Gian sẽ thành thật chơi trò chơi với quỷ đó nha? Quy tắc là do quỷ quy định, Dương Gian chắc chắn sẽ không đặt thắng bại lên trên một trò chơi do quỷ quy định, tôi tin tưởng thắng thua trận này cũng không nằm ở trong trò chơi, mà là ở bên ngoài trò chơi"
“Bây giờ chúng ta chỉ cần sống sót là được, tin chắc chẳng mấy chốc Dương Gian cũng sẽ hành động thôi."
“Vậy đại ca còn bảo chúng ta chơi trò chơi này làm cái gì?"
Trương Vĩ không hiểu nói.
Lão Ung nói: “Không chơi thì làm sao có thể lợi dụng quy tắc của trò chơi để ràng buộc lệ quỷ, dù tôi không biết Dương Gian định làm cái gì, nhưng hắn chắc chắn có ý nghĩ của chính hắn, chúng ta chỉ cần tin tưởng hắn là được, cho nên, chúng ta chắc chắn có thể thắng trò chơi này."
Dù mọi chuyện đều không có gì thay đổi, nhưng mà những lời hắn nói lại cho Trương Vĩ và Vương San San càng thêm có lòng tin.
Mà lòng tin chính là điểm quan trọng chèo chống giúp họ có thể sống sót trong sự kiện linh dị.
Nhưng mà, thay đổi mới lại bắt đầu rồi.
Lúc này, bóng dáng âm u hiện lên trong bóng tối xung quanh đã tăng lên rồi, không phải là một con, mà là khoảng ba con.
Ba bóng dáng quanh quẩn ở vùng bên ngoài vòng sáng của đèn dầu, lúc ẩn lúc hiện, đi tới đi lui liên tục.
"Tăng số lượng rồi sao? Xem ra sau khi bậc đèn dầu lên thì nguy hiểm lại tăng thêm, nhưng mà điểm này vẫn nằm trong phạm vi vẫn có thể chịu đựng được, dù số lượng quỷ đã tăng đến ba, nhưng mà chúng ta có tầm nhìn, có thể nhìn thấy rõ ràng."
Lão Ung thấy tình cảnh này, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù là tình hình này thì ưu thế vẫn tốt hơn trước kia một chút.
Lúc này, ba con quỷ đang lẩn trốn trong bóng tối đồng loạt đi đến, màu da trắng bệch phản chiếu bên trong ánh đèn lờ mờ, giống như ba xác chết di động.
"Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, Lão Ung, anh phụ trách một con là được, còn lại để tôi."
Trương Vĩ phun nước bọt, nắm chặt rìu đỏ trong tay.
"Đừng cố quá."
Lão Ung nói.