Ngay sau đó.
Người gỗ trước mặt thật sự vặn vẹo một cách quỷ dị, hình người bắt đầu co rút lại, tay chân dần biến mất, cuối cùng thật sự tạo thành một cây gậy gỗ màu đỏ.
Điều ước này quá nhỏ bé, vì hình dạng của linh dị cũng không quan trọng, nhưng mà khi Dương Gian thu hồi tay lại, lại thấy trên bàn tay tái nhợt của hắn đã xuất hiện một vệt tơ máu đỏ tươi.
Hiển nhiên, máu của quỷ ước nguyện cũng đã xâm lấn một ít lên người Dương Gian.
Dương Gian lập tức khởi động lại bản thân.
Vệt tơ máu đỏ tươi trên bàn tay đã biến mất.
"Quả nhiên những suy đoán lúc trước của mình là đúng, thông qua khởi động lại bản thân là có thể xóa bỏ ăn mòn của quỷ ước nguyện đối với mình."
Dương Gian nghĩ thầm, sau đó hắn bắt đầu chế tạo vũ khí linh dị mới.
Nhưng mà lần này rất đơn giản, chỉ cần nhét dao chẻ củi và đinh quan tài vào là được.
Chỉ chốc lát sau, một cây trường thường được sơn màu đỏ rực, tỏa ra khí thức lạnh lẽo đã xuất hiện ở trước mắt.
Lần này Dương Gian hoàn toàn vứt bỏ nguyên liệu vàng, toàn bộ vũ khí đều được làm từ linh dị, điểm duy nhất làm hắn hơi tốn tí công chính là nhét đinh quan tài vào, hắn dùng kết cấu mộng và lỗ mộng để nhét đinh quan tài vào trong khúc gỗ đỏ.
Vì khúc gỗ đỏ là quỷ, không thể bị định quan tài xuyên qua, nếu không quỷ ước nguyện sẽ bị đóng đinh, mất đi linh dị.
Phần lớn các vị trí trên thương đều được bọc bằng một lớp da người lạnh lẽo, đây là khu vực không thể chạm vào, vì bên trên có nguyền rủa mất đi cân bằng là sẽ chết chắc.
"Xong rồi."
Dương Gian duỗi tay cầm lấy thanh trường thương mới này, múa may một lúc, cho dù là có dùng sức mạnh hơn thì cũng không sợ sẽ gãy.
"Đi ra ngoài thử xem cách tấn công mới"
Hắn cầm theo thanh thương màu đỏ này ra khỏi phòng an toàn, trực tiếp sử dụng quỷ vực xuất hiện trên tầng cao nhất tòa cao ốc Thượng Thông.
Gió lạnh ban đêm thổi vù vù, Dương Gian đứng ở trên tầng cao nhất lại không hề bị ảnh hưởng, hắn quan sát thành phố này, quỹ nhãn rơi vào trạng thái chết máy tùy ý di chuyển theo ý hắn, theo dõi bất cứ ngóc ngách nào trong thành phố.
Không bao lâu sau, Dương Gian đã tìm được mục tiêu.
Đó là một tên trộm đang cạy khóa của một gia đình, chuẩn bị đột nhập vào trộm cắp.
Căn nhà kia đã lâu lắm rồi không có người vào ở, có lẽ chủ nhà đã bị hại chết trong sự kiện quy chết đói, nhưng mà trong nhà còn để lại không ít vật có giá trị, hình như tên trộm này đã quan sát địa hình theo dõi từ lâu, quyết định ra tay vào đêm nay.
"Coi như anh xui xẻo, nếu là ngày thường thì tôi sẽ không can thiệp vào chuyện này, nhưng hôm nay anh lại là đối tượng thí “Đầu của trường thương nhất định phải xuyên qua bàn tay của tên trộm kia"
Ngay sau đó, hắn quảng trường thương ra ngoài.
Ăn trộm ở phía Tây thành phố, nhưng Dương Gian lại phóng thương về phía hướng Đông, phương hướng trái ngược hoàn toàn.
Trường thương bị ném ra ngoài yên lặng biến mất bên trong đêm tối, không biết đã bay về hướng nào.
Nhưng mà người thường không thể nào quan sát được vị trí của trường thương, chỉ có điều quỷ nhãn của Dương Gian vẫn cứ tập trung vào nó.
Dương Gian thấy trường thường bay ra lướt qua giữa không trung, tạo ra một độ cung, sau đó lập tức bay về phía Tây thành phố, nhưng mà tốc độ cũng không nhanh, chỉ là tốc độ được ném ra ngoài bình thường.
Tầm nhìn của quỷ nhãn vẫn theo sát, luôn dõi theo nó.
Mấy chục giây sau, trường thường xuyên qua đại lâu, đánh nát cửa sổ, tránh khỏi vách tường, cuối cùng phát ra một tiếng vang cực lớn.
“A!"
Tên trộm vừa mới mở cửa ra còn chưa kịp đi vào đã phát ra tiếng kêu rên đầy đau đớn.
Một thanh trường thương không biết từ nơi đâu bay đến xuyên qua bàn tay hắn, hơn nữa còn đóng đinh vào trên vách tường bên cạnh.
Hắn không dám giãy dụa, vì càng giãy dụa thì bàn tay sẽ càng đau, làm người kia muốn ngất đi.
Tiếng kêu to lớn kích hoạt đèn điều khiểu bằng giọng nói ở trong phòng, nhưng lúc này ánh đèn còn đang chớp tắt liên tục.
Dưới ánh đèn chớp tắt không, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở hàng hiên, sau đó bình tĩnh đi về phía này.
"Mau đi bệnh viện chữa trị đi, nếu lần sau còn dám ăn trộm, ngươi sẽ chết."
Dương Gian xuất hiện, rút thanh trường thương đang đóng đinh trên tường.
Lại là một tiếng hét thảm, tên trộm hoảng sợ nhìn Dương Gian, không biết phải làm như thế nào.
Dương Gian không để ý đến, chỉ xoay người rời đi.
Ánh đèn lại chớp tắt, không nghe thấy tiếng xuống lầu, người cũng đã biến mất tăm.
"Đáng Sợ quá, lúc nãy là cái thứ gì thế, là người hay là quỷ"
Lúc này, tên trộm vẫn còn sợ hãi, hắn nhìn về phía Dương Gian biến mất, lại nhìn của nhà đã mở ra, lúc này làm gì có dám đi vào ăn trộm, vội vàng đóng cửa lại, sau đó ôm tay chạy trốn mất.